- VŨ THANH HUYỀN

Viết cho ngày sinh nhật
Có cánh hoa dại, thiên sứ mang đến bến đời Tặng cho mẹ, từ mùa đông năm đó Từ ấy, qua ô cửa nhỏ Mẹ thấy trời xanh trong ánh mắt ngời Con lớn dần từ câu hát à ơi Từ cổ tích, cô tiên, cái cò, cái vạc


Mùa Thu
Mong manh mùa thu Giữa phương trời xa lắc Anh đi Mình em Heo may lạnh lẽo Lá vàng trút gió Lạc lõng đêm Mỗi hàng cây góc phố


Viết giữa mùa ngâu
Ơn trời gieo hạt mưa ngâu Cho đàn ô thước bắc cầu qua sông Để Ngưu Lang được làm chồng Để cho Chức Nữ ấm vòng tay yêu Sông Ngân tuôn lệ đã nhiều


Hạ xưa
Anh nhớ chăng chiều hạ vàng năm ấy Nắng nhạt nhòa mây trắng bay bay Ta chia tay hẹn một ngày trở lại Giờ ở nơi xa anh có nhớ đất này?


Chợt Thu
Bất chợt gặp thơm lừng hương ổi Trong dịu dàng làn gió heo may Kìa lác đác lá vàng chao nghiêng ngõ Thu chầm chậm về gõ của nơi này Nghe dòng sông rì rầm như kể chuyện Chiền chiện ríu ran gọi bạn lưng trời


Thành cổ Quảng Trị
Lá thư này anh viết gửi quê hương Mà ba mươi năm nằm dưới lòng Thành cổ Dòng Thạch Hãn vỗ về anh ngủ Như lời mẹ ơi à… ru anh thuở nằm nôi Thành cổ bây giờ cỏ xanh biếc non tươi Hòa trong đất anh chẳng cần bia mộ


Về miền quan họ
Nhờ câu quan họ bắc cầu Cho ta về với miếng trầu đỏ môi Hội Lim người ấy đâu rồi Em còn không? Mộng một thời còn không? Tiếc là sáo đã sang sông Để ta ở lại giữa dòng phong ba
