- Sáng tác mới
Thời thơ ấu của Trần Thu Huê và tôi gắn bó bên nhau đẹp như miền cổ tích dành cho những đứa trẻ nhà quê quen đầu trần chân đất.Mùa hè năm 1976, sau khi thi học sinh giỏi văn toàn quốc, chúng tôi được Ty giáo dục tỉnh Thái Bình giới thiệu cho Hội Văn học nghệ thuật tỉnh tuyển chọn về lớp đào tạo sáng......
Tôi đi dọc miền Trung Nơi cát trắng cháy chân, gió Lào rát mặt Miền đất gầy guộc, gian truân mà chưa bao giờ khuất phục Ôm cả đất nước vào tim, suốt một thời Bắc Nam chia cắt...
Gửi cho em lá thư tình sau cuối, Bởi đôi mình không thể dối gian nhau. Em đi đi...cho đẹp những ngày sau. Quên em nhé,mối tình đầu cay đắng ... Cuộc tình ta chưa khi nào bình lặng, Anh mãi tìm trong hụt hẫng bao đêm!...
Ngày ấy là sau giải phóng miền Nam được hai năm, năm 1977. Đó là những ngày đầu đông tôi còn là cậu bé 10 tuổi đang học ở trường làng. Quê tôi ngày ấy nghèo lắm, người dân chỉ biết cấy lúa trồng khoai nuôi lợn, nuôi gà. Xã có 6 thôn Đông, Đoài, Bá Mai, Tứ, Quán và thôn Đồng Mai....
Trương Minh Hiếu là thành viên nhóm “Búp Trên Cành” có lối viết riêng: Trữ tình và Tốc Độ. Là học sinh lớp năng khiếu văn của tỉnh nhưng lại tốt nghiệp Đại học Bách khoa Hà Nội và hiện là Giám đốc Bảo hiểm Nhân thọ Hải Phòng....
Hôm nay, khi tiếng trống tan học vang lên, tôi nhận ra rằng một chặng đường đã khép lại. Lớp học vẫn đó, bục giảng vẫn đây, nhưng các em – những đứa học trò thân thương của tôi – sắp sửa bước vào một hành trình mới....
Ta thả hồn thơ thẩn giữa vầng trăng... Đêm sóng sánh một sắc vàng huyền diệu Gió mơn man nhẹ lay hàng dương liễu , Rồi vô tình xoa dịu nỗi cô đơn... ! Đã bao đêm chắc trăng giận, trăng hờn , Nên trăng dỗi nấp dưới làn mây xám...
Có việc để làm Có người để yêu Và có cả hy vọng. Thế là người hạnh phúc Tôi mong Bạn là người như thế Sống hạnh phúc, tưởng đơn giản, hoá ra không phải....
Có những lúc rắc rối Ập đến trong cuộc đời Ta không thể tránh nổi Và chúng ở lại đó Chắc vì một lý do? Chỉ khi ta vượt qua Mới có thể hiểu được...
Sáng nay, trời trong veo. Mở mắt ra là thấy nắng nhẹ lướt trên tán cau ngoài hiên. Ở quê, thời gian như bước chậm lại, nắng cũng chẳng gắt, mỗi tia nắng ghé qua mái hiên đều dịu dàng như một cái vuốt ve của mẹ, gió cũng chẳng cần vội, chẳng cần ồn ào, chỉ khe khẽ thở, đủ làm lay động tàu lá chuối,...
Người rằng nhớ café mưa mỗi khi về đêm Thì cứ đến Quán vẫn đấy và mưa vẫn thế Cửa sổ hẳn còn chờ người tới vân vi. Người tò mò về nắng phương em...
Nước cho Đất mịn màng màu mỡ Đất âm thầm dẫn Nước nuôi cây Mùa màng tốt tươi, mùa hoa rực rỡ Đều sinh sôi từ mối duyên này Chẳng biết vì sao có những ngày...
Rạng sáng, ngay sáng nay thôi, giấc mơ chợt đến mong manh. Trong giấc mơ, cậu trai 12-13 tuổi, mặc đồng phục, đeo khăn quàng đỏ, thả lỏng người trong không gian. Cậu ấy đang mơ. Trong giấc mơ, gọi: Mẹ ơi!...
Tháng trước, nhân lúc cả nước bàn chuyện sáp nhập tỉnh, nó viết lại vài kỉ niệm về Mẹ và Quê hương, về ngôi nhà ngói 3 gian có chiếc sân dài, rộng; về ngõ nhỏ có cây si già, rễ chìm, rễ nổi, dây tơ xõa xuống như mớ tóc dài, xoăn xù chằng chịt qua năm tháng, về giấc mơ nó gặp tai nạn ngã bật ngửa,...
Hoa đến mùa lại nở, có những việc trên đời chỉ xảy ra một lần. Hoa đúng hẹn năm nào đến mùa cũng nở đẹp. Giàn hoa nhà mình trên tầng 3, ban công tầng 2, những chậu hoa, những cây mẫu đơn, cây ngọc lan trước cửa nở đẹp và thơm ngào ngạt, không để người phải mong chờ....
- Vì sao lại có cái bóng? - Đó là vì bởi có ta - Điều gì khiến ta không tự thấy cái bóng của chính mình? - Bởi ta ở quá gần nó - Cái bóng có thể biến mất không? - Nó sẽ mất chỉ khi ta không còn nữa....
ta hò hẹn khi đêm vừa chơm chớm hai đứa mình lên đỉnh sóng giăng câu kéo vầng trăng đang lưu lạc nơi đâu lên tạo dáng khoe sắc màu với biển cong cong nét bờ cát vàng uốn liệng...
Tháng Năm châu Âu dịu dàng, mới mẻ. Dường như lá còn đang lưỡng lự chọn màu vàng của nắng hay màu xanh đậm đà của cỏ. Dường như nắng cũng rụt rè không muốn những chiếc lá non giật mình vì tia ấm hạ. Nắng buông dập dờn từng chùm lung linh đốm sáng....
Em còn nhớ bản tình ca dang dở, Phút thẫn thờ trong nỗi nhớ bao đêm.. Những vần thơ chắp nối chẳng đặt tên, Hay năm tháng...đã vội quên điều đó...? Anh chợt nghe lời đò đưa trong gió, Khúc dân ca sao da diết nao lòng......
Đa số chúng ta đều rất dễ cáu giận với người thân của mình. Có bao lần, có những vấn đề ta đành nuốt cục tức, chịu đựng với người ngoài, để rồi khi không chịu được, lại về trút lên người nhà chỉ vì họ là gia đình ta....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!