- Sáng tác mới
Đợt dự Trại sáng tác hai tuần lễ tại thành phố biển Vũng Tàu, nhạc sĩ Trần Cao Vân, Hội viên Hội Nhạc sĩ Việt Nam, hiện sinh hoạt tại Chi hội âm nhạc, Hội Văn học – nghệ thuật tỉnh Bình Phước trăn trở rằng anh đang muốn viết một cái gì đó “thật Bình Phước” mà...
Người Mỹ trồng cây trái Nếu như không ăn hết Họ treo trên hàng rào Từng túi ngon, lịch sự Ai thích cứ việc vào Lấy về ăn thoải mái! Một cử chỉ như vậy...
Nhà Búp xin hân hạnh được giới thiệu với các bạn độc giả thân yêu của Nhà Búp một tác phẩm mới xuất bản mang tên Thuyền rời bến của nhà thơ Bùi Đại Dũng qua bài giới thiệu của nhà thơ Kim Chuông: " Thuyền rời bên" trong hành trình mới của chặng đường chuyển tiếp. Xin mời các bạn cùng......
Tìm hồn ta nơi vời vợi phương xa Chân đạp sương mây,mắt nhìn vô định Ta thấy ta cạnh thật nhiều nhân ảnh Chìm vào đêm như sợi nắng cuối mùa... Vào Đông rồi, trời lác đác tuôn mưa...
Mặt trời lên thì lo bị nóng, Mưa xuống thì lo bị ướt, Tuyết xuống thì sợ bị ngã, Mây nhiều thì lại lo bị rét, Bão đến thì sợ bị thổi bay... Một cách vô thức, như một thói quen, ngày nào ta cũng lo âu...
Cận mặc giả hắc cận chậu giả xích (tiếng Hàn 근묵자흑 근주자적 tiếng Hán 近墨者黑 近朱者赤] - cận mặc giả hắc cận chậu giả xích). Ở đây, cận - gần, mặc - mực, giả - người, chu - màu đỏ, màu son, xích - có sắc đỏ....
“Thuyền rời bến” – Đấy là phút khởi hành, mang dấu mốc hành trình tìm về “Bờ Bến”mới. Để rồi, “Bến bờ rời xa ấy” lại hóa thành “Bến cũ”, Thành “Quá khứ” đắp đầy. Thành “cái Nhìn, cho ta, khi ta ngoái lại”. Thành cặp phạm trù “Nhân Quả” – “Nhân duyên”. Thành “Bến mở” nối dài cho bao nhiêu khát khao,......
“Nhân sinh thảo lộ” là một câu trong Tô Võ Truyện của Hán Thư. Thảo cỏ lộ sương, ý là giọt sương đọng trên lá cỏ. Giọt sương vừa đọng trên lá cỏ buổi sớm, vậy mà đã biến mất không dấu vết khi mặt trời vừa ló rạng. Nhân sinh thảo lộ!...
Mặt trời lên thì lo bị nóng, Mưa xuống thì lo bị ướt, Tuyết xuống thì sợ bị ngã, Mây nhiều thì lại lo bị rét, Bão đến thì sợ bị thổi bay......
Nhìn lá rụng, ta lại nghĩ về mùa Thu, mùa giúp ta hiểu nhân sinh vốn là cái gì. Những chiếc lá xanh mướt, một thời căng tràn sức sống trong những ngày nóng bỏng giờ đang cạn dần sức sống, chuyển vàng, chuẩn bị kết thúc một mùa trong năm....
Đám mây trắng ngàn năm đã về bên cửa sổ, Mặt Trời xưa chùng chiềng, Nửa muốn ở, Nửa muốn đi... Ta vẫn nhìn mây thân quen như cái thửa, Theo Hạc Vàng tung cánh mà bay......
Khuyến thiện trừng ác (tiếng Hàn 권선징악 tiếng Hán 勸善懲惡). Ở đây, khuyến - khuyến khích, thiện - tốt, trừng - trừng trị, ác - xấu. Câu này có nghĩa là khuyến khích điều tốt, trừng trị cái xấu....
Nhạt nhòa tắm vớt mồ hôi gáo dừa cắm cán nước rời lưng ong Mặt nước ngượng bóng bưởi bòng giọt đua nhau rớt hai dòng ngực nây , May mà mới rửa chân tay chưa rửa lông mày cá đã xôn xao...
Với mối quan hệ người với người, ngẫu nhiên gặp, rồi để ý nhau, đấy là Duyên; nếu biết vun vén cho nó, đấy là Phận. Gặp 3 lần sẽ để ý tới nhau, gặp 5 lần sẽ mở lòng, gặp đến 7 lần tự khắc cảm thấy gần gũi....
Người ta vẫn nhắc tới ức kiếp. Kiếp mà ta nhắc tới ở đây, nó là một khoảng thời gian dài như vô hạn vậy. Tiên nữ trên thiên giới, mặc cái áo mỏng như cánh chuồn rồi hạ phàm, mỗi lần lên xuống, cánh áo ấy lướt nhẹ qua...
Đào được sáu mét đất đá mới tới đất sét. Từ đáy giếng, Tì bỗng hét lên: "Cho tao lên, Sáng". "Có ngay, có ngay. Gớm làm như bắt được vàng không bằng. Nào... Bám chặt vào", Sáng nói và gồng người quay tay tời....
Rượu là thứ ta cùng nhau trao nhận, phá vỡ khoảng cách, Tình là thứ càng cho, càng nhận chỉ làm càng nhớ thêm. Rượu làm ta no nê bụng, Tình làm ta no nê tâm hồn....
Tên của người bạn yêu thì ghi trên trán cổ tay, nhưng tên của người bạn yêu thì khắc trên trái tim. Ta ghi tên người mình thích ngay trang đầu của cuốn sổ, còn tên người mình yêu, ta ghi khắc trong tim. Người yêu là người biết rất nhiều về anh ấy nhưng người yêu là người muốn biết nhiều hơn về anh......
Mọi sự đều theo quy luật "Cái của Khi đó vốn chỉ là của Khi đó". Giống như sự suy tư của Khi đó không phải là khổ tâm của Bây giờ vậy. Nụ cười của Khi đó cũng chẳng phải là niềm vui của Bây giờ, nó chỉ có giá trị là một ký ức thuộc về Khi đó, Lúc đó mà thôi....
Bởi tại những người mà ta ghét, tại những người làm ta chán, tại những người đã từ chối ta nên chúng ta đều tụt rơi về mặt đất. 2. Nhưng Ta sẽ là một người ổn hơn hẳn nếu ta biết đứng lên từ mặt đất đó. Bởi, nay ta đã biết mặt đất là gì....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!