- Sáng tác mới
Trên cánh đồng mùa xuân Em bất ngờ rẽ xuống bờ mương nhỏ Anh bảo lối này rất khó Có thể đến cuối còn phải lội qua mương Chả lẽ em ưa thích? Em đáp đó là cách tạo thành kỷ niệm Nhưng nếu xuống một mình em cũng chả dám đâu....
Lại một hội thơ thiếu bạn Rượu ngon chẳng có bạn hiền Câu thơ giữa chừng đứt đoạn... mắt nhoà vóc dáng thân quen Nào phải mâm cao cỗ đầy Chén tạc chén thù mà nhớ...
Ta một mình lặng lẽ giữa sân ga Gió đi rồi nên chỉ có riêng ta Đang ngơ ngác cuối miền xa diệu vợi... Đêm cô đơn, không một ai đón đợi
Ta lặng nhìn dòng người vội đi qua... Nỗi suy tư tìm đến với xót xa...
thăm thẳm trong sương cánh đồng kiều mạch đá sắc nhọn miên man nở bông hoa dịu dàng tinh khiết một mình một mùi hương một nhan sắc
một cao nguyên đá một cổng trời Quản Bạ heo hút chênh vênh...
Chiều nay về thăm mẹ, thấy mẹ ngồi nói chuyện một mình trước cái tivi quen thuộc, tôi chợt nghẹn lòng. Mẹ vẫn thường nói chuyện một mình như thể cha vẫn còn ngồi cạnh. Cách mẹ cười khẽ rồi quay sang bên cạnh như đang trò chuyện với cha khiến tim tôi quặn thắt....
Một mình với một café Một rơi giọt giọt, một về dửng dưng Nhấc lên, đặt xuống ngập ngừng Lời nào vừa giữ nửa chừng lại buông
Sao không chung một con đường Cho đau khỏi lạc, cho thương khỏi chờ...
Có một chú Vịt con Đi tập bơi cùng mẹ Áo quần gấp gọn ghẽ Để vào gốc cây sồi. Hôm sau lại tập bơi Nhưng bà mẹ bận việc “Kẹp kẹp kẹp tiếc tiếc” Vịt một mình ra sông....
Hạ tuần... nghiêng ngả vầng trăng... Xót thương thân phận chị Hằng cô đơn Hình như trăng tủi, trăng hờn, Nên trăng rơi rớt... sợi buồn lung linh. Bao năm trăng vẫn một mình, Lẻ loi, cô độc đã thành lối đi......
Cha mẹ qua đời sớm Còn hai anh em trai Sống một nhà êm ấm Đầu hôm rồi sớm mai. Rồi người anh lấy vợ Cho em ra ở riêng Ruộng tốt anh chiếm hết Ruộng em dốc và nghiêng....
Tháng 10 năm 1986, một ngày thu đẹp. Nó 21 tuổi, cao 1,6, nặng 40 ký, tóc dài qua gấu áo,tết đuôi sam cùng với hai nơ bằng vải voan to màu hồng thắm. Nó diện bộ quần áo đẹp, theo Mẹ đến trường mới. Hôm nay là ngày đầu tiên Nó đến nhận công tác ở...
Kơ-nia ơi Người xưa giờ đâu hết Ai bên mình Cùng thở với kơ-nia Em yêu hỡi Anh xa cây biền biệt Bóng em mờ Như kơ-nia trên non
Kơ-nia ới...
Có chiếc mũ rất đẹp Gà Mái đội trên đầu Mũ làm bằng len đỏ Đan tỉ mỉ rất lâu. Như Công chúa Bạch Tuyết Nổi bật giữa bầy đàn
Mái Mơ chân nhún nhảy Tự hào là thợ đan. Thỏ Bạch cũng rất thích...
Đến ngày hẹn, con bé, bỗng cảm thấy khấp khởi, hồi hộp lạ. Hôm nay, nó cùng mẹ lên phòng thầy Hiệu trưởng gặp Thầy và cô giáo chủ nhiệm. Nó 8 tuổi, tóc qua vai, mắt nâu tròn, lúc nào cũng lấp lánh, lấp lánh cười. Mỗi sáng, nó đều dạy rất sớm, chỉ để được...
Em đã tự cháy lên từ ngày ấy Ngày con tim lỡ run rẩy vì anh Cứ trách mình như trái chẳng mãi xanh Sao vội chín để ngóng chờ người hái anh ở nơi xa anh nào có thấy Trái tim buồn xoay bốn phía không anh...
Cô là một mình, đơn là lẻ bóng. Cô đơn vốn là một mình lẻ bóng. Về lý thì thế. Về tình thì không. Đôi khi vẫn cùng bao người, vẫn có cặp đôi mà vẫn cô đơn....
Dẫu con đã lấy chồng gần Mẹ chưa được bát canh cần nào đâu! Con là cấn sữa cấn rau Mẹ sinh con giữa nỗi đau ...tang chồng Lá xanh rụng trước lá vàng...
Phụ nữ một khi đã Trải quá nhiều tổn thương Họ sẽ thu mình lại Không cởi mở, vấn vương Họ trở nên ít nói Không tranh cãi với ai
Và bất cần tất cả Một mình với đêm dài......
Có những chiều em khát khao anh Hơi ấm năm xưa lùa vào trong bụng Cồn cào tìm một nơi gửi gắm Mềm, thơm Một vòng tay ôm trong cơn đắm say Hai dòng máu chảy chung một nhịp Và tim đuổi theo tim rạo rực Em thèm Hơi ấm của năm xưa!...
vì sao nỗi nhớ không nói với em có một người trai sống ở Hà Nội vẫn mong em trở về vì sao nỗi nhớ không nói với em có một người trai sống ở Hà Nội không có em Hà Nội hoàn toàn tuềnh toàng tạm bợ không có em nghĩa là cuộc đời này hoàn toàn vô nghĩa...
Chim Sẻ bé bỏng nhất Mẹ dạy bảo mọi điều Dạy tập bay tập nhảy Ôi người mẹ đáng yêu. Sẻ luyện tập chăm chỉ Và tiến bộ rất nhanh
Bắt sâu trong kẽ lá Và học kỹ chuyền cành....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!