- Sáng tác mới
Người xưa có câu: “Nhất tự vi sư, bán tự vi sư”, có nghĩa là “Một chữ là thầy, nửa chữ (cũng) là thầy”. Câu này là có ý nhắc nhở về đạo thầy trò: sống ở đời là “phải biết ơn người dìu dắt, dạy dỗ mình, dù chỉ là điều nhỏ nhặt nhất”. Trong dân gian cũng truyền tụng câu rằng “không thầy đố mày làm......
Có một cái giếng cổ đã tồn tại hàng nghìn năm nay, vẫn không ngừng tuôn ra dòng nước ngọt ngào nuôi dưỡng đời sống và tâm linh của người dân nơi đây. Đó là Giếng Ngọc nằm trong Khu Di Tích Đền Bà thuộc Thôn Viêm Xá (Làng Diềm), Xã Hòa Long, Bắc Ninh....
Nghe nói ngày xưa, thị trấn quê tôi còn là một ngôi làng hẻo lánh. Một hôm, bỗng có một người hành khất tới. Ông dừng chân cạnh túp lều lão nông đầu làng và nói: "Ta là vua, hãy gọi người dọn cho ta một bữa ăn”. Lão nông kinh ngạc nhìn phong độ đường bệ của người hành khất với bộ quần áo rách......
Truyện cổ tích hiện đại là một thể loại văn học có sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa yếu tố dân gian và yếu tố hiện đại. Các tác giả đã dùng hình thức dân gian để trình bày một vấn đề, một nội dung mới, hiện đại. Cổ tích dân gian là một dạng loại Folklore, là những sáng tác tập thể, thể hiện sự hiểu biết......
Với “tự thức”, nơi “Nơi Quán trọ - Miền sương khói đời người” là gì? Đấy phải chăng, là cõi “vô biên độ” khói sương? Là cả một đại giác mà ta “ngộ” ra cái sân si, ái ố, dục ...? Là tất cả những bóng hình cuộc đời với bao nhiêu dáng vẻ mịt mùng mà ta đang bước đi, đang gặp, đang thấm trải, đang vật......
Cái lạnh này lại làm tôi nhớ cảnh người làng Hoàng Tường làm đồng. Mấy chục năm trước, cũng sống ở quê ít năm, chứng kiến cảnh mọi người dậy tù tờ mờ sáng, áo tơi, chân đất ra ruộng, mình thì vẫn co ro, oằn oài trong chăn. Đành là việc sinh nhai sinh kế, nhưng quả thật, sức chịu đựng, kiên trì của......
Quê ngoại mình là vùng quê nghèo đất cằn sỏi đá của tỉnh Hòa Bình, giáp Nho Quan (Ninh Bình). Thuở nhỏ mỗi khi mùa hè đến mình lại được bố đưa về quê chơi. Mấy ngày hôm trước thấy bố hì hụi vặn chặt ốc vít và bơm căng lốp chiếc xe đạp Thống Nhất là mình vui sướng không kể xiết reo váng lên: “ A, thế......
Và cứ thế, cứ thế, tôi lớn lên sau chiếc yên xe đạp của thầy tôi mỗi tháng ngày. Con ngựa già mang tên “thiếu nhi” cứ nhẫn nại, miệt mài tiến lên, đưa tôi gần hơn cái đích cần đến thì tấm lưng gầy của cha tôi càng cong xuống gần chiếc ghi đông xe đạp. Một Tuổi Thơ Văn ngọt ngào, lấp lánh niềm vui......
Chén hết cả bình mơ, cả đội say lúc nào không biết. Nửa ngày sau, nó nửa tỉnh nửa mê bò dậy, kinh hoàng khi nhìn thấy bảy người anh em của mình nằm dài thườn thượt trên một cái giường, đầu quay vào trong, chân quay ra ngoài, mà chân đứa nào cũng bôi đầy vôi trắng xoá....
Cuối thu, hạt dẻ già rồi, Rải rác rụng khắp trên đồi đầy gai. Bà già còng, tóc bạc phai, Dẫm gai lội lớp sương mai nhặt về....
Có thể nói, khi Phạm Hồng Oanh chỉ để lòng mình đối diện với chính lòng mình, “Tâm thi” của nhà thơ đã hóa thành “Thần minh chi chủ,” đã sáng dậy mọi hình hài thi tứ. Từ “Mặt trời xa lắc” đến “Hoa nở không mùa.” Với hai tập thơ còn khiêm nhường trong gia tài của đời người cầm bút. Nhưng cái quý ở......
Cha tôi đã rời xa cõi tạm 7 năm. Biết bao biến cố cuộc đời trong gia đình tôi đã xảy ra trong thời gian đó. Vui và buồn! Được và mất! Thất bại và thành công! Tất cả đều đã qua để tôi nhận một điều giản dị: Tôi là người con hạnh phúc vì luôn được yêu thương, che chở bởi những Người Cha, Người Mẹ -......
Sinh năm 1966 tại Hồng Việt, Đông Hưng, Thái Bình. Tốt nghiệp Đại học Y khoa Thái Bình. Hiện là Bác sĩ tại Trung tâm y tế huyện Vạn Ninh, Khánh Hòa. Có nhiều bài thơ đã được phổ nhạc....
Tôi cứ lần lữa... lần lữa mãi, không biết bắt đầu như thế nào. Có cái gì đó xa xăm, xa xăm. Có cái gì găm găm trên mắt mỗi khi trở về Nhà Của Búp, nhìn vào bức ảnh chung, ngắm nghía những gương mặt bạn bè - Những gương mặt đến 40 năm sau, 50 năm sau hay là lâu hơn nữa... vẫn không thể phai mờ....
Em trở về với ký ức ngày xưa Hoa gạo tháng 3, bời bời thương nhớ Đêm Hà Nam, nồng nàn trăng thở Nỗi khát khao, cháy bỏng tim mình....
Bây giờ đang là tháng Sáu, hoa phượng nở đỏ rực những góc phố và trải thảm hồng trên các con đường thân quen. Bất chợt tôi nhớ về mùa hè năm ấy…Ngày ấy, hơn 40 năm trước, chúng tôi tuổi còn rất trẻ, khăn quàng đỏ thắm trên vai đã tụ lại bên nhau trong Trại sáng tác hè của Hội Văn học nghệ thuật Thái......
Nhà con một, nhưng cha vẫn lên đường. Hành quân qua cuộc kháng chiến chống Pháp, lại xuyên sang chống Mỹ, bóng cha trên khắp các chiến trường ác liệt nhất: Khe Sanh, Thành cổ, Quảng Trị; Trường Sơn Đông, Trường Sơn tây; Cánh Đồng Chum; Đường 9 nam Lào... Cha là sĩ quan phòng hóa nên nơi cha đến càng......
Bức tượng này gắn với kỷ niệm về cây táo ở góc sân Hội Văn nghệ Thái Bình một thuở. Ban đầu, năm 1970 Hội Văn học - Nghệ thuật Thái Bình được thành lập nhưng vẫn ở chung bên Ty Văn hoá. Đến năm 1975 thì Hội có cơ ngơi mới ở sau Ty Giáo dục. Dọn về cơ quan mới, các bác, các anh cải tạo lại nhà ở kiêm......
Bất chợt đến trong đêm mờ ảo Tiếng mưa rơi như tiếng bà sàng gạo Tay xoay đều vòng thời gian trôi nhanh....
Tươi cái mất, héo cái còn/Tôi đem nén những nỗi buồn làm dưa,/Tưởng vừa chớm đến độ chua/Lại ra vị đắng chẳng ngờ vì đâu?...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!