- Thể ký
Chuyện ông nội dạy cháu gái
Thứ hai - 11/11/2019 15:46
Con bé đi học về muộn, đói mèm. Bà nội bữa đó nấu món thịt kho thơm phức. Con bé nhăm nhăm định nhằm miếng thật to, bỗng nghe tiếng Ông nội bảo:
- Này Cô Cháu gái nhỏ, bê cho Ông chậu nước giếng được không?
- Dạ, nước đây Ông ơi. Mà Ông lấy chậu nước làm chi vậy?
- Để Ông rửa tay, rồi còn ăn bốc!
Con bé tái mặt. Chẳng là nó quên không so đũa cho Ông. Dạy con cháu kiểu nhà nho là vậy!
*****
Lớp 5 rồi mà con bé vẫn bị tè dầm. Trước khi đi ngủ, một lần Ông nội cảnh cáo: “Còn tè dầm nữa là Ông đổ tro nóng vào đít!”. Đêm đó nó có tè dầm đâu. Nhưng tới mấy hôm sau, nó mơ thấy mình đang ngồi ở bờ ao và tự nhiên thấy đít mình nóng giãy. Nó bò dột dậy, thấy đít mình đang bốc khói thật. Ông nội đứng đó, nghiêm mặt, cố nhịn cười. Từ đó, con bé hết tè dầm luôn.
*****
Hồi con bé học trường năng khiếu huyện, cứ đến hè là được về quê tung hoành. Nó thường cầm đầu một bọn trẻ lâu nhâu, nào đóng bè chuối trôi sông, rạch nõn chuối ăn tới quẳn cả ruột, trượt bùn, phát cảy, nhảy lò cò, ... Chuyện làm nó sợ tới muốn vỡ mật, kinh nhất - là chuyện say rượu mơ.
Chuyện là thế này: Hồi đó nó thường có kẹo socola (ngày xưa là của hiếm) nên nó dễ dụ được bạn tới nhà chơi với nó. Khi hết kẹo, tụi nó bắt đầu lùng sục trong nhà, và thấy có bình rượu mơ. Nó vớt một quả, ăn thử thấy ngon liền hô hào cả đội cùng nhảy vào chén.
Chén hết cả bình mơ, cả đội say lúc nào không biết. Nửa ngày sau, nó nửa tỉnh nửa mê bò dậy, kinh hoàng khi nhìn thấy bảy người anh em của mình nằm dài thườn thượt trên một cái giường, đầu quay vào trong, chân quay ra ngoài, mà chân đứa nào cũng bôi đầy vôi trắng xoá.
Nó lay mấy đứa, không thấy đứa nào cựa quậy, nó xỉu luôn tại chỗ - vì nghĩ mấy đứa kia chết hết cả rồi! Khi nó tỉnh dậy, chỉ thấy mỗi Ông nội ngồi cạnh nó với một cái roi tre. Ông không đánh mà ân cần giải thích tại sao lại phải bôi vôi vào chân. Hóa ra làm vậy là để giải rượu.
Nhớ lại hình ảnh 14 cái chân bôi vôi, con bé sợ. Và cũng từ đó nó ngoan hiền, dịu dàng hẳn. Nó không còn muốn làm nữ anh hùng hảo hán nữa.
Trần Thị Thu Hà