- Sáng tác mới
Chao ôi! Liên tiếp Hội nghị này tới Hội nghị khác! Công việc nó phải thế! Dạy học, dự họp, hội nghị…và cả gặp nhau cũng trực tuyến! Liên miên - vì cái con Covid-19 nó hoành hành mà…...
Ta gặp em nơi phương trời xa Em đẹp xinh như một đóa hoa Em ngọt ngào hơn mọi lời ca Em dịu dàng hơn chiều bình yên. Ánh mắt em như giọt sương long lanh...
Mọi người sẽ quên Những gì bạn nói Ai cũng sẽ quên Những gì bạn làm Nhưng chẳng bao giờ Quên được cảm giác...
Chụp tất cả mọi thứ, mọi người Không quan tâm mình làm phiền ai Khi tôi cứ liên tục chụp ảnh Bởi cuối cùng đó là tất cả Những thứ mình còn lại với nhau...
Mẹ ơi mùa thu rơi xuống nước Cá cũng chìm trong những suy tư Sóng bỡ ngỡ tưởng mình thêm tuổi Cỏ lá, rong rêu trôi nổi ướt dầm Gió âm thầm thương, chiều buốt lạnh....
Vấn đề cốt lõi ở đây là Sư Minh Tuệ chọn tu hạnh đầu đà là để tìm giác ngộ cho bản thân. Sư không tu để xây chùa, không tu để quyên góp làm từ thiện, không tu để tạo trend trong xã hội, không tu để tranh giành ảnh hưởng với ai, không tu để lôi kéo ai....
Nhìn lá rụng, ta lại nghĩ về mùa Thu, mùa giúp ta hiểu nhân sinh cuộc đời là gì. Những chiếc lá xanh mướt, một thời căng tràn sức sống trong những ngày hè nóng bỏng giờ đang cạn dần sức sống, chuyển vàng, chuẩn bị kết thúc một mùa trong năm....
Nói về Bắc bộ, về địa lý có hai hệ thống chính là sông Hồng và sông Thái Bình. Hệ thống sông Thái Bình ở vùng Đông Bắc có sông sông Cầu và sông Thương và sông Lục Nam. Ba sông này hợp 1 thành sông Thái Bình. Sông Thái Bình lại hợp cùng sông Đuống....
Tôi đã “gặp” tâm hồn Trương Minh Hiếu qua tập thơ “Cội” của anh – Đó là hồn thơ của yêu thương chân thành, sâu nặng với cội nguồn, với gia đình và quê hương xứ sở....
Thật rồi đấy, anh không về nữa Em một mình ôm ấp con thôi. Gió đã đổi mùa Sương đã chìm, lá rụng. Tháng bẩy mùa mưa Quãng đường đời trơn ướt Em vịn vào mây...
Tôi giấu vào chiếc đãy thời gian Chiếc hài pha lê một thời mơ mộng Con ngựa già của ông thần thời gian táo tợn Càng chạy nhanh hơn bỏ tôi lại bên đường. Cô đơn là cái bóng hoang tàn Của ồn ã đông vui bận rộn...
Ta chạm vào bông hoa nâng niu sắc màu yêu từng cánh mỏng... Hoa cho ta chút tình bay bổng hương vị ngọt ngào và sự sống thăng hoa! Ta chạm vào một thân cổ thụ tôn vinh một cuộc đời cây cảm phục từng búp non trên cành xù xì thân mốc thếch.... Cây cho ta sức...
Mẹ ơi Có thể là Cha đang yên giấc Giữa một mảnh vườn rợp bóng cây xanh Bên dòng sông, con suối hiền lành Có thể Cha con vừa chợp ngủ Trên đường hành quân xuyên rừng ra mặt trận...
Mẹ cho con cái miệng Con có thể khóc, cười Hãy cười nhiều vào nhé! Có khóc thì ít thôi... Mẹ cho con cái miệng Để ăn uống, nói năng Thu nạp thứ bổ dưỡng...
Chiều lãng đãng rơi Sương đổ bốn bề Anh một mình Hụt hẫng giữa từng không Chống chếnh hư vô Chim lạc bạn Những mái nhà xiêu Những cọc giậu gầy nghiêng mình trơ trụi Con đường xám lạnh lẻ loi...
Em bỏ lại sau lưng Biển mênh mông sóng vỗ Bỏ hoàng hôn lộng lẫy Tím hồng ngợp chân mây. Con đường rợp bóng cây Dẫn em về nơi ấy...
Một buổi thầy Thỏn vào lớp thấy trên bảng đen dòng chữ trắng chềnh ềnh: Thầy Thỏn Mỹ. Thầy tủm tỉm cười khoan khoái ngồi xuống ghế. Cả lớp sợ hết vía. Đứng dậy thầy hất hàm hỏi: Ai viết đấy. Ý là sao. Cả lớp nín thở đợi thầy nổi cơn tam bành....
Rất tình cờ tôi có được tập thơ “Cội” của Trương Minh Hiếu (), một người chưa từng biết mặt, biết tên. Đọc liền tù tì một mạch cả tập thơ, tôi cảm thấy hình như cái nóng rát gió Lào đang hừng hực quanh mình tan biến bởi sự mát ngọt của những dòng thơ Trương Minh Hiếu....
Cười lên! Buồn cũng sẽ qua Bao nhiêu thù ghét, xót xa cũng mờ... Giọt chiều thả xuống mộng mơ Một làn gió mỏng hững hờ mây bay Cho tan hiu quạnh đời này...
An nhiên tự tại - xuất thần tiên. Khoan dung - tai họa sẽ tiêu liền. Nhẫn nhịn - oan gia thù hận hết Chức trọng quyền cao cũng rất phiền....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!