- Sáng tác mới
Gió xuân về, Oanh ca rộn rã, Lời yêu thương, Ngân khắp muôn nhà. Bông đua nở, đời thêm sắc thắm, Nữ nhân vui, thế giới tất mừng....
Những bông hồng nhung đỏ kiêu hãnh, mạnh mẽ vươn mình giữa gió sương, mặc cho ồn ào và bụi bặm vây quanh, mặc cho mưa gió dập vùi, vẫn rực rỡ khoe sắc, vẫn tỏa hương ngào ngạt. Cánh hoa mềm mại nhưng không yếu đuối, sắc đỏ thắm như ngọn lửa cháy rực giữa phong ba....
Em cứ trách anh không về với cỏ Để sương một mình lấp lánh soi trăng Những khát khao dâng lên từ đất Kết nụ hôn … rơi vỡ trong đêm ! Em cứ trách anh – mưa ướt mùa xuân...
Một chiều trời trở heo may Ta về lối cũ, gió quay ngược đường Nhìn đâu cũng khói, cũng sương Cũng mưa giăng trắng cả phương trời tìm Ta tìm lời của lặng im...
Qua những người bạn quê gốc Thái Bình từng gắn bó với các khoá đào tạo, bồi dưỡng thiếu nhi có năng khiếu sáng tác văn học “Búp trên cành-Thái Bình” giai đoạn 1976-1990, tôi mới được biết đến Nhà thơ Kim Chuông, được trao đổi và được ông viết lời giới thiệu cho một số cuốn sách đã xuất bản. Từ mối......
Sau mấy chục năm hầu như không vắng nhà Bố đột nhiên đi liên miên như nghề mới đổi Con tinh sương Xe buýt đến trường Chịu khó nhé con Ở sát biển suốt tháng ròng nắng lửa Không một lần bố có dịp ướt chân...
Lá run trên cành biếc Thảng thốt giọt sương tan Xuân chạm vào đáy giếng Mây ngả mình hân hoan Có bước ai khẽ khàng Lung bung mùi đất mới Có tiếng ai vời vợi Kéo trời lên chơi vơi...
Thôi nào, chạy trốn làm chi Căm căm đang thắm, tái tê đang nồng Mưa dầm mới thực là đông Se se ngọn gió, người không bóng người...
Hôm nào mới chớm sang Giêng Sớm nay tháng cạn chung chiêng đất trời Bên thềm giọt giọt rơi rơi Tàn đêm trở gió tơi bời ngọn cây
Sương còn ngái ngủ trên mây Ngẩn ngơ tiếc dở cơn say giấc nồng...
Tôi vẫn biết còn chút tôi như thế khi bão giông không thổi từ trời bão từ em nghiêng ngả những lâu đài
và còn chút tôi còn đêm trăng muộn chùm mây nào trôi nổi tiếng ru em đường tìm nhau trong đời không phải dễ...
Ta đã đến cái tuổi mà đến cả tình yêu và sự nhớ nhung cũng nhạt nhòa dần. Qua khúc trung niên là đến đoạn vừa sống vừa đếm quãng thời gian còn lại. Ta đã gỡ xong các mối rối bời của cuộc đời. Rồi nhàn hạ hưởng niềm vui. Làm chén rượu rồi dốc tâm sự, dốc cả tình vào đấy. Rồi lên núi, và xuống biển...
mới mỉm cười thôi chưa hé môi nói một lời từ biệt chưa gặp gỡ đám bạn bè thân thiết trở lại tuổi thơ gom góp cánh phượng hồng…
bạn muốn quên đi phải không..?...
Trời vẫn lạnh dù đã là mùa xuân… Đáng lẽ ra, khi xuân về, những cơn gió se lạnh phải nhường chỗ cho chút ấm áp của nắng mai, cho không khí dễ chịu và những chồi non đâm chồi mạnh mẽ. Vậy mà, năm nay, cái lạnh cứ mãi vương vấn, kéo dài đến mức lòng người...
Trời đem nắng rải lên đồi tôi đem nỗi nhớ gửi người tôi thương Trời đem mưa rải lên nương tôi đem trải nhớ trải thương vào lòng Trời làm hoa gạo đỏ hồng...
Rao bán linh hồn không một ai giơ cánh tay nhặt lấy trái tim như nhặt chiếc lá rơi chiều tàn vàng úa gió tấm tức thổn thức lay trên mái tóc hao gầy tóc pha sương lạnh buốt heo may...
Lộc vừng xanh hết cả rồi không còn đốm đỏ như hồi đầu xuân chuỗi hoa thì vẫn lần chần chưa suông giống suối tóc trần em tôi...
chưa đặt tên nỗi buồn ray rứt râm ran tiếng ve ngày hạ gió vô tâm xua mưa rào xối xả xuống linh hồn cô độc cuối không gian… bóng hoàng hôn dàn trải chốn thênh thang...
Mùa Đông trời lạnh buốt Thỏ không còn gì ăn Mặc áo bông, xỏ tất Vừa đi vừa cằn nhằn. Rét quá ôi rét quá Rét tê cả hai tay Cái gì đây. Sướng quá Vớ hai củ cải này....
buổi hoàng hôn lão mặt trời sáng rực lên lần cuối giãy giụa tung mây nỉ non lời hấp hối rồi chìm sâu vào rặng núi xa xăm… mươi ngọn gió âm thầm tiễn chiều đi bao lần trong hoang vắng...
trăng ngây thơ hoá thân làn sương mỏng rắc sợi tơ vàng óng xuống dương trấn suốt một đời anh mòn vẹt đôi chân gom ánh mắt nụ cười vào giấc ngủ...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!