
- Sáng tác

Biển đêm
Cơn cớ gì mà sóng rầm rĩ thế Cứ cồn cào bươn bả ngược xuôi Biển hình như quên mất giấc đêm rồi Con sóng quẫy mặn lòng lời môi khát.
Nhớ
Em se sợi nhớ vào đêm Đêm huyền hoặc vô tận Em dệt sợi nhớ sang ngày Ngày chung chiêng, lảo đảo, nắng say
Cảm ơn đời
Cảm ơn một chùm hoa dại Đưa ta về lại mùa Đông Cảm ơn mùa Đông mênh mông Đưa ta về dòng sông rộng Cảm ơn một chiều gió lộng Đem thuyền về lại bến sông
Diệu huyền lời ru mùa đông
Se sẽ dịu dàng se sẽ mong manh Long lanh nắng ngợp tràn long lanh nắng Từng sợi tơ chuốt vàng mơ óng ánh Như chưa từng nắng óng ả long lanh...
Chiều đông
Hồ Gươm cây run tay gió Tháp Rùa bóng nước mờ sương Chiều đông phập phồng hơi thở Gió bấc che ngang mặt hồ
Tự sự
Đôi chân in dấu biết bao nơi Đầu đã đội bao những đỉnh trời Đường đời mê mải quên năm tháng Đôi vai trĩu nặng gánh hành trang.
Hát vào Xoan ghẹo
Mải tìm hạc trắng sông Thao Vấp câu Xoan ghẹo ngã vào hội quê, “Linh tinh tình phập” giữ lề Mười hai đùng đục trăng thề tháng giêng,



