- Tản Văn
Con nhớ mẹ lắm mẹ ơi!
Thứ tư - 15/05/2024 18:48
(Ảnh: Nhà thơ Ánh Tuyết)
CON NHỚ MẸ LẮM MẸ ƠI!
(Ánh Tuyết)
Đóa cẩm chướng này con gửi theo gió, theo mây tặng mẹ đây. Ngày của mẹ, con đâu còn có mẹ!
Mẹ đã đi gặp cha và các anh con được nhiều năm. Con không thể quên cảm giác mỗi lần về nhà, mẹ ngồi nhai trầu, hơi ấm nồng thơm cả gian nhà. Ánh mắt mẹ vui hẳn lên khi thấy con về.
Tuy mẹ biết,con không ở nhà lâu,con cũng không ngồi với mẹ đc nhiều. Con chạy nhảo đi khắp xóm thăm người này, người kia, bỏ mặc cô giúp việc tất bật làm thức ăn con mang về.
Khi thì miếng thịt rõ tươi ngon, khi thì những con tôm trứng còn búng càng tanh tách. Mẹ thích ăn tôm đồng kho khô, thích ăn trầu với đủ cả cau, trầu, vỏ. Con chọn những lá trầu vàng dày,quả cau sung bánh tẻ, đốt vỏ rõ dày đưa từ miền núi về để mẹ mời bạn già.
Mẹ thích rí rách nhấm bánh đa tai voi nướng giòn, con mua cả ký về biếu mẹ.
Nhưng, điều mẹ thích nhất là con ở nhà thật lâu, ngồi chuyện trò cùng mẹ, để nghe mẹ kể lể,phàn nàn hay khoe điều gì đó, thì con đã không thể chiều mẹ được.
Có vô vàn lý do con không ở nhà lâu với mẹ.
Cứ nhớ đến lời trách yêu của mẹ là con không thể ngăn được dòng nước mắt: Cô chả chịu ở nhà với mẹ đc lâu. Về nhà chưa nói câu chuyện gì đã chạy đi thăm hàng xóm…
Con nhớ năm mẹ tròn 75 tuổi, cứ nhất định không cho con mời người giúp việc. Rồi mẹ bị viêm phổi nặng phải nhờ người đưa xuống viện cấp cứu.
Con hay tin chạy về, may quá, đã qua được nhưng người còn tím tái xác xơ.
Đêm trong bệnh viện, con thao thức,xót xa...ân hận…
Hôm đó mẹ có mệnh hệ gì thì con biết nương tựa vào ai…
Năm mẹ 93 tuổi thì mẹ bay đi gặp cha và các anh con.
Giờ con cũng không còn trẻ, nhưng cứ nhớ về mẹ là con rơi lệ, nhớ thương mẹ khôn cùng…
Bài thơ con viết trong cái đêm thức trông mẹ trong bệnh viện mẹ đã đọc thuộc và thường khoe với các bà bạn già đây.
Gửi về nguồn
Dẫu con đã lâý chồng gần
Mẹ chưa được bát canh cần nào đâu!
Con là cấn sữa cấn rau
Mẹ sinh con giữa nỗi đau tang chồng.
Lá xanh rụng trước lá vàng*
Còn con sớm tối mẹ mong cậy nhờ
Nào ngờ gần lại hoá xa
Dẫu thương chẳng đỡ mẹ là bao nhiêu
Bảy lăm, trở ngọn gió chiều
Thình lình… mẹ ốm quạnh hiu một mình
Rau cần chẳng nấu lên canh.
Ai nâng giấc mẹ mau lành bệnh đây.
Xót xa… nhìn mẹ hao gầy
Xót xa… con nắm bàn tay héo mòn
Cầu mong mưa ngược về nguồn
Giọt vui ở lại giọt buồn bay đi…
—----
* Hai con trai mẹ, là các anh tôi đều mất sớm.