- Tản Văn
Mẹ
Thứ sáu - 08/05/2020 14:55
Bảy mươi ba tuổi, lần đầu tiên mẹ biết thế nào là ngồi trên máy bay, lần đầu tiên biết thế nào là Sài Gòn hoa lệ. Mẹ đi Sài Gòn thăm chị gái cả của mẹ 84 tuổi đang nằm viện muốn có mẹ vào. Trước khi đi, mẹ lo lắng gọi điện cho anh trai 78 tuổi cũng đang ốm là anh ở nhà giữ gìn sức khỏe, cố gắng ăn uống, em đi mấy bữa em về.
Rồi mẹ tất tả làm giò, làm ruốc cho nhà hai con trai, một con gái để bọn trẻ đi học về có đồ ăn, lỡ bố mẹ chúng bận. Mẹ lo nhiều nhất cho đứa cháu gái còn bé tí hằng ngày được bà chăm bẵm, mẹ nó đi làm thi ai bế ẵm hàng ngày. Ông con rể đã nhận trách nhiệm chăm cháu lúc mẹ nó vắng nhà, vì hàng ngày bác vẫn bế nó, rất quý nó mà bà vẫn chưa yên tâm.
Mẹ dự định đi thăm bác cả nửa tháng mà cứ sắp xếp việc như đi cả năm vậy. Mẹ dặn kỹ hằng ngày phải liên tục đổi món cho bố, phải ăn cơm sớm vì bố rất khó tính. Nhất là hôm nay trời rét dặn bố đừng dậy đi bộ quá sớm.
Mọi người thì đủng đỉnh, còn mẹ cứ tất bật,cứ chu toàn thế. Tất bật đã thành thói quen, thành niềm vui, thành nếp sống của mẹ rồi sao!!!
Phạm Hồng Oanh