
- Trang thơ

Tự ru
Ngủ đi để khép lại bầu trời Khép cánh buồm ra khơi lộng gió Ngủ đi để bao nhiêu gian khó Sẽ ngọt ngào hoá những giấc mơ
Quê nội
Cha đưa các con về thăm quê nội Cánh đồng làng xanh mướt lúa giêng hai Bãi ngan ngát ong theo vàng hoa cải Đất nở bung khoai sắn củ căng tròn Triền đê nằm thư thả bóng hoàng hôn
Mùa lũ
Lũ đầu mùa, nước ngập nửa chân đê Ngô vội bẻ non, luống rau gom cả gốc Nắng đổ chang chang, mồ hôi hòa nước mắt Hối hả đẩy xe bò, tôi bì bõm theo cha
Hoa thức cùng trăng trên biển vắng
Đêm khát khao, bầu trời hoa trăng nở Đêm dạt dào, sóng biển kết nên hoa Đẹp lặng lẽ trong tình trao lặng lẽ Biển vô cực buông màn, lưới óng ánh Tân hôn.
Giống nhau
Không khúc khuỷu sao gọi là sông Không mênh mông sao gọi là biển Không tấp nập sao gọi là bến Không khổ đau sao gọi là đời Đã sinh ra làm kiếp con người
Hương bồ kết
Mẹ ngồi dưới bóng cây trưa Rung rinh hoa nắng lưa thưa rụng đầy Tóc mềm như gió như mây Nước thơm mẹ gội, bàn tay chải đều
Tạp cảm chiều
Đường vắng lặng lẽ bước chân qua. Lá vàng theo gió cuốn đi xa. Venus ở đâu sao chẳng thấy Sau lưng một mình ta với ta.



