- Trang thơ
Đời lá
Rơi về đâu, về đâu? Hỡi vàng Thu chiếc lá Giữa mưa nắng phai màu Trước bão bùng gió cả Đông về sao vội quá Tay lá níu lấy cành Mưa cứ xô hối hả
Ngọn lửa
Còn gì sướng vui hơn Khi gặp lại người thương Đông rét mướt Lá lòng xanh lộc biếc Gió vẫn lạnh Giờ gió thành thân thiết Gió ôm chúng mình Như một chiếc chăn chung Đất dưới chân Cũng hớn hở nhịp rung Trời kéo xuống Người với trời thành một Ai nỡ ngủ
Lắt lay
Bất chợt mưa đổ ào, Tối ra ngắm trăng sao, Bỗng giật mình chợt giấc, Kịp đưa chăn nệm vào... Và rồi không ngủ lại, Mưa cứ xối ào ào, Hồng ân của trời đất, Hay hạnh phúc hanh hao?
Sợ
Mình sợ nhất Khi thấy đàn bà khóc Những giọt cay giọt đắng Giọt giọt lăn Mình sợ nhất Khi nghe đàn ông khóc Không âm thanh Trong lồng ngực đục ngầu
Cái lá
Lá thông như mũi kim Có khâu gì đâu nhỉ Nõn mơ vừa mới nhú Lông lá đã đầy người Ru gió chiều à ơi Là những tàu lá chuối Lớn cồ sao lại gọi Lá khoai dại bờ ao
Chim di cư
Những bầy chim Chọn mùa Thu Về phương Nam tránh rét Hành trình dài Đầy thử thách gian nan Cả đàn chim không hề ngoảnh lại ất cả theo hiệu lệnh của đầu đàn
Nước
Khi tràn đập lúc cạn khô Khi róc rách, lúc lặng lờ chảy qua Lên cao mây trắng trời xa Hạ mình tới đáy biển và hang sâu