- Trang thơ

Sinh nhật
Ta sinh ra đã nửa già thế kỷ Đã đắm chìm trong mộng mị bao đêm. Để một ngày khi tóc chợt bạc thêm, Mới nhìn lại những nỗi niềm được... mất! Rồi hôm nay ta đón ngày sinh nhật, Bên ngọn đèn đang lay lắt bên ta...


Chuyện cũ
Anh có biết? không gian dài vô tận, Biết em thương… hay còn giận đôi môi... Đã hôn em,say đắm suốt một thời! Và đã thốt biết bao lời ước hẹn.....Rồi một ngày thuyền tình anh xa bến,


Nguyễn Bính
Nhớ phương Bắc, hành phương Nam Chuyến tàu mình giã biệt mình sân ga Nhập vào bướm trắng, hồn hoa Mùng tơi lục bát hóa ra thị thành Hoa chanh rụng trắng vườn chanh


Giấc mơ quê
Vẫn còn riêng một góc trời Cho ta về lại cái thời bé thơ Vẫn còn trong vắt nguyên sơ Hồn quê thắp sáng ước mơ cháy lòng. Con đê cõng gió chạy vòng Dòng sông chải nắng thong dong mây chiều


Nỗi hờn Thuỷ tinh
Vẫn như còn một Mỵ Nương Bỗng dưng trời đất thất thường đánh ghen Để người Hà Nội lo phiền Để mưa cả đến những… miền không mưa! Ngàn năm vẫn nhớ hận xưa Thuỷ Tinh ơi! Thế đã vừa lòng đâu


Thương lắm... Miền Trung!
Đêm miền Trung lại cồn cào không ngủ, Cây cỏ gồng mình trong bão lũ triền miên Những con sông, con suối vốn ngoan hiền, Như nốt nhạc giữa đất liền - biển cả... Chợt gầm gào cơn cuồng say hối hả,


Tôi ơi!
Xin chớ nặng lòng... nhé tôi ơi! Bình minh rơi rớt một nét cười, Thu vỗ rộn ràng đôi cánh mỏng, Nâng tình nhân thế đặt lên ngôi... Trăm năm trôi nhẹ như làn khói Bèo nước hợp rồi... lại tan thôi.
