- Trang thơ
Mẹ ru từ ngõ ru ra mộ mình
Mẹ ru lời sắn, lời khoai Mẹ ru chân lấm bãi ngoài, đồng trong Mẹ ru dé lúa nảy đòng Mẹ ru củ chuối, củ dong, củ riềng
Tạp cảm ngày giãn cách
Kết ấn, thấy xưa đau nhói Dựng tay, nghe xót tràn trề Lặng yên ngó nghiêng cõi tạm Đắng lòng nhân thế còn mê. Những dòng tin sáng ủ ê Những con số chiều nhưng nhức Trái tim buốt trong lồng ngực Tóc nhàu thương gió mồ côi.
Cầu siêu
Cầu siêu người thoát kiếp người Về chốn cực lạc, tới nơi vĩnh hằng Cõi tạm dằng dặc trăm năm Ngắn hơn cả một bài văn vần buồn
Lối cũ
"Thương em xin anh đi vòng Đừng đi qua ngõ, kẻo chồng em ghen" Lối về nhà anh qua cổng nhà em Chùm hoa nhỏ khoe vàng trước ngõ
Viết cho ngày trở lại
Nhắn rằng, người chốn Đào Nguyên Có nhớ Giao Tiên thì tìm về Bến Giác Lời thệ ngàn xưa khởi một dòng trong vắt Chén tạc chén thù vất lại dưới tầng không...
Với mình
Không giọt nước biển nào làm nên hạt phù sa Không phù sa nào làm nên đồng muối trắng Chẳng tự mình nhầm lẫn Là hoa hồng cứ nở cánh hồng tươi
Một chút
Một chút mưa rơi vào mát mắt, Một khoảng xanh như giếng thẳm giữa mây trời Một chút Hạ Huyền vàng rắc hơi hơi... Một chút cười, Chút long lanh khoé mắt,