- Trang thơ

Đếm mưa - Gom nắng
Nhớ người đem gió đi chôn Đem sương đi đốt đem hồn ra phơi Nhớ người đếm hạt mưa rơi Mưa bao nhiêu hạt, thương người bấy nhiêu


Tương tư
Ở cuối chân trời Có người đang đợi Nắng tàn đông Chờ mỏi mắt gió xuân Quay quắt nhớ Một cánh chim lẻ bạn Đang bay về Phía ngược gió đó anh


Hà My quê tôi
Trẻ rong ruổi bốn phương Già thôi không đi nữa Ta trở lại quê nhà Canh don ngày hai bữa... Xót ruột làm tô sứa Với kinh giới mắm tôm


Thiếu đêm
Hình như xưa đã về Rỗng những đêm vụng dại Hình như chiều hôm ấy Sớm qua còn đê mê Hình như nay đang đi Gió xuân thì vừa đến Hình như anh trẻ lại Nắng mới nồng môi em


Mẹ....
....Mẹ...Con bất hiếu xin dập đầu tạ tội Bao tháng, bao ngày vô tình với mẹ yêu Mẹ hao gầy thân còm cõi liêu xiêu Màn mi khép đợi buổi chiều u ám...


Về thăm trường cũ
Tôi trở về đây theo nhịp nắng đưa Khói tóc bay cay mắt người xa xứ Dòng sông lặng ôm bóng cầu tư lự Con đường làng líu ríu bước chân quen.


Viết trước thềm đông
Ngày quầng thâm đôi mắt gió hao gầy Đêm dãi dề nấc tiếng lòng thoảng buốt Cơn bão rớt cuối trời Nam vọng nhắc Thêm một lần đất Bắc cận kề Đông! Sóng mung lung lai đáo chật lòng sông
