- Trang thơ

Để gió cuốn đi
Im lặng khi nóng giận Để tránh những ngôn từ Như gươm đao trút hận Không rút được bao giờ! Im lặng không yếu thế Mà là nhường nhịn thôi Để trái tim không thể Tan nát bởi "đạn" lời...


Truyện cổ bà ong chúa
Xưa có anh tên Sĩ Là một học trò nghèo Nuôi mẹ già lụ khụ Đời sống thật gieo neo. Anh muốn đi tìm vợ Về đỡ đần việc nhà Lại chăm sóc cho mẹ Để anh đi học xa.


Con mèo
Tôi có khen đuôi tôi đâu Mà mọi người cứ đổ đầu tội ghê Nằm bếp ngủ cũng bị chê Ăn vụng do chủ bỏ bê đói lòng.


Mẹ
Con nhớ mẹ ơi bờ vai tròn, tóc thả ngón tay mềm mẹ múa chăm-pa Con nhớ mẹ ơi bàn chân thon gió nổi váy bồng bềnh mẹ bước rumba


Vầng trăng rơi
Em nhặt vầng trăng dưới đáy sông Anh đánh rơi trong bước vội qua cầu Trăng méo mó cong queo hờn giận: “Sao không đợi bàn tay nhung nhớ Sao không chờ anh một ngày lẻ bạn Hết vô tình, hết hờ hững quên trăng?“


Chị và trăng
Trăng cuộn mình nằm yên trong tay chị Để sóng miệt mài lấp lánh soi đêm. Em cuộn mình trong dòng đời tấp nập Để thương nhớ không về, đau nấp trong tim.


Không biết
Anh đi bằng gì? Máy bay. Máy bay loại gì? Tôi không biết. Của hãng hàng không nào? Tôi không biết. Bay đến thành phố nào?
