
- Trang thơ

Nhân
Đứa con sinh ra ba năm không biết nói cười Vợ cổ tích bảo chồng truyền kỳ Kiếp trước mình ăn ở sao đây nên trời bắt tội Nhưng con cá bị mắc lưỡi Bởi tham ăn
Vô biên
Sớm nay Con đang ngồi rất yên Nhấm từng hớp cafe chánh niệm Quán chiếu tế bào có triệu nọ đang sinh triệu kia đang diệt Tháng này Con vui mùa giãn cách qua đi
Thức với đêm dài
Hồi hộp là đêm Cô quạnh là đêm Nồng nàn cũng là đêm Chờ nhau Gặp nhau Rồi mãi mãi xa nhau Như chiếc lá chưa vàng đã lìa cành xa khuất
Đêm nhìn ra vườn gặp Đom Đóm
Đom Đóm là lửa của trời Rơi vạn năm đến buồn tôi thì bùng Đom Đóm - mắt người rưng rưng Từ cõi Âm ngóng ngập ngừng cõi Dương
Em gùi trong tim mùa em nhớ anh
một rễ cỏ mọc ra từ vách đá một cành khô vắt ngang con suối em lên nương theo dấu anh bản làng Sapa sương giăng lối mòn Sapa chỉ rối
Duyên tình
Con thuyền nợ bến đỗ Gió buồm trăng trên sông Cây cỏ nợ hơi thở Tự khí trời mênh mông Cánh chim nợ cánh đồng Cỏ rơm xây thành tổ
Trân quý thời gian
Đừng làm cuộc sống Phức tạp thêm lên Chúng ta sẽ không Ở đây mãi mãi Thời gian của bạn Quý giá vô cùng



