- Trang thơ
Mẹ là người yêu thương con nhất trên đời
Chỉ đến khi mẹ mãi mãi ra đi... Con mới hiểu hết tình yêu của mẹ Con nghĩ mình đủ khôn, từng đi ra nơi chân trời góc bể Chút công danh để thấy mình không nhỏ bé trước cuộc đời.
Xuân đã về
Đã thấy Xuân ngời vời vợi trên cao Không gian xưa tịnh nguyên màu xưa cũ Chiều nhẹ lơi, lơ thơ tơ nắng rủ Chút lạnh cuối mùa thoang thoảng đường mây.
Qua bến Tang Càn
Mười năm Tịnh Châu, đất tha hương Đêm ngày, lòng nhớ đất Hàm Dương Một lần qua bến Tang Càn, chợt Ngoảnh ngắm Tịnh Châu như cố hương.
Thúy Kiều
Một nàng đã quá đủ rồi Hay gì số kiếp dập vùi, trái ngang Còn đâu lá ngọc cành vàng Thương cho duyên phận bẽ bàng xót xa Tài mà chi, sắc chi mà… Đời người đến thế còn ra nỗi gì…
Lặng lẽ
Mải mê tìm kiếm cuối trời Cánh chim chấp chới mây trôi hững hờ Gió dờn cồn cát vu vơ Sóng xa lặng lẽ ru bờ đêm đêm.
Nghe tiếng chuông Chùa Keo
Vẫn miền tịnh độ đó thôi Mà sao tâm tưởng bồi hồi rưng rưng Chiều tan trong nắng ngập ngừng Tiếng chuông ngân, tiếng mõ bừng cõi mê.
Hoa mai đá
Cây mai đá mọc giữa hai khe đá Phan-xi-păng ẩn bao gốc mai già Núi ngả bóng che mát mai mùa hạ Đá mùa đông cây lạnh bạc cả da