- Trang thơ

Từ Hạ Khẩu
Sông chẳng khói sương, sóng cũng yên Chạnh nhớ người xưa, nỗi niềm riêng Hán Khẩu chiều tà chim lướt nắng Động Đình thu tới nước mây liền


Em vẫn hát những bài ca về biển
Em vẫn hát những bài ca về biển Nơi có gió đại dương ru những con tàu Nơi có cánh hải âu vùi trên sóng Nơi ngàn đời biển xoa dịu những vết đau.


Vô nghĩa
Tôi sẽ còn gì để nói với em Khi ngôn ngữ đã thành vô nghĩa Khi lòng người đã hết niềm tin Như bầu trời đã tắt ánh sao đêm. Sẽ nói gì? Sẽ nói gì với em?!


Kỷ niệm Côn Sơn
Hồ Côn Sơn hoàng hôn tĩnh lặng Nắng chiều còn vương đọng những đường hoa Gió thoảng hương quen, lô xô mấy mái nhà Sương lảng bảng, đất ấm nồng ngọn lửa.


Chiều xuống
Cơn gió chiều vi vút Trên thảo nguyên bao la Nới cương, người lữ khách Rạo rực cất tiếng ca. Ánh hoàng hôn chưa tắt Ráng mây đỏ rực hồng


Lai rai
Mặn thì nêm gáo nước mưa Nhạt chan thêm bát nước dưa cải ngồng Cay hơn cả gái ghen chồng Đắng đành đắng tận đáy lòng đắng ra. Ngọt bùi có cũng phôi pha Đắng cay mặn nhạt ấy gia vị đời

