- Trang thơ

Nghĩ về hoa
Anh Đào mong manh, Hoa Chuông trắng ngần Giai điệu thanh khiết Ướp vào lá xanh Tigon là tim Lửng lơ nhỏ lệ Nặng trĩu màu hồng Gượng cùng nhân thế Hải Đường kiêu sa Tràn căng, lộng lẫy Anh Túc run rẩy Trên đỉnh rét gào Cánh mong manh vậy Thèm muốn, khát khao


Buổi sáng ở Đầm Sen
Vẫn còn lại nơi đêm Ánh trăng lung linh kỳ ảo Hương thời gian mát lành, thơm thảo Sáng nghê thường dìu dặt ngất ngây. Diệu huyền sắc nước màu mây Thắp thanh tân tầng tầng hoa lá


Trung du chiều
Ngày xưa mỗi hoàng hôn Dạo trên triền đồi vắng Trời chiều dìu dịu nắng Hương cỏ thoang thoảng bay Sương lam rặng núi xa Bao phủ dần làng xóm Còn một vài sợi khói Lửng lơ lẫn vào mây


Khoảng trống
Anh đi rồi em có buồn không Trời bớt nắng, bụi mưa giăng phố nhỏ Gót chân mỏng đếm hoài trên con ngõ Vắng anh rồi đường hun hút dài thêm


Lặng lẽ
Cây có nói gì đâu mà cây xanh thế! Hoa có nói gì đâu mà hoa cứ hương. Sông lặng lẽ ngàn năm thao thiết chảy, Núi cứ cao sừng sững khiêm nhường.


Mặt trời bé con
Em qua vùng Trung Du Lần đầu nhìn thấy cọ Chao, thứ cây kỳ lạ Lá xoe tròn hàng mi Rừng lá như trôi đi Giữa mây chiều mùa hạ Mảng trời màu lá mạ


Mùa thi
Biết viết gì cho tháng Năm đây Cày đồng ban trưa, mong mưa khát cháy Thương lắm học trò, mồ hôi tan chảy Hơn cả cày đồng, nắng sém lưng trâu.
