- Trang văn
Bộ hành
Chủ nhật - 09/02/2025 10:11
(Ảnh: Tam Tran)
BỘ HÀNH
(Dương Chính Chức)
Trên một con đường, lúc đầu đi một mình, ta vừa đi vừa quán sát xung quanh, biết chỗ này hoa nở, chỗ kia hoa héo, chỗ này có sỏi nhưng nền chắc, chỗ kia đất bằng nhưng ẩm dễ lún chân. Ta cảm nhận được từng miếng sỏi, cái gai đâm vào chân sau mỗi lần đặt bàn chân xuống. Ta thấy dễ chịu khi mỗi lần đi qua một tán cây, chạm vào một làn gió nhẹ sau một hồi đi dưới nắng gắt. Đến bữa thì ăn, mỏi thì nghỉ. Tuy một mình nhưng ta biết hết, vì một mình nên ta cảm nhận đầy đủ. Ta thấy cuộc sống thiểu dục thật trân quý biết mấy.
Ta thêm một người bạn đường. Lộ trình trở nên thú vị hơn, con đường dường như ngắn lại. Hai bên hàn huyên, trao đổi kiến giải. Đôi lúc mải vui quên cả nắng oi, quên cả sỏi gai dưới chân, quên cả những tán lá, những cơn gió nhẹ, đôi khi lơ đãng với những nhánh hoa bên đường. Nhưng chỉ đôi lúc thôi. Đến giờ vẫn ăn, mỏi chân vẫn nghỉ nhưng tâm không còn thả lỏng vì có người bên cạnh.
Ta thêm nhiều người bạn đường. Lộ trình trở nên náo nhiệt, ta luôn phải động tâm gìn giữ hình ảnh, dành thời gian giao tiếp, giải đáp khúc mắc của đại chúng. Ta tự dưng có cảm giác sợ mếch lòng họ. Ta quen dần với những lời khen, với sự tiếp tế vật phẩm đến tận nơi, với sự náo nhiệt xung quanh.
Lúc này những bông hoa, tán lá bên đường, những cơn gió nhẹ, những viên sỏi, mũi gai trên đường đã mất hẳn, tịnh không còn gì trong tâm trí, cảm nhận của ta nữa.
Từ lúc nào, ta đã trở thành kẻ bộ hành dân tuý mà ta không biết. Ta vẫn bộ hành, nhưng bước chân giờ đã khác xưa.
Ta ra như vậy, là do ta sai, hay do ai sai?
Lữ khách đang lang thang
Mộng thành Đạo giữa đời
Tâm ma đang lẩn khuất
Gió lay rung bóng đêm