- Trang văn
Sự tích một bài thơ
Thứ năm - 30/01/2025 10:53
(Ảnh: Nguyễn Trọng Bằng)
SỰ TÍCH MỘT BÀI THƠ
(Truyện ngắn của Nguyễn Phương Thủy - Tặng bạn của tôi)
Cái lạnh cuối năm giấu mình trong màu xanh dịu nhẹ. Ông mặt trời xa vời vợi phớt một sắc vàng trong suốt lên những cành cây khẳng khiu đã đóng mình ngủ đông. Những thân sồi cũ kỹ nâu thẫm hay những hàng bạch dương trắng bóc kiêu sa, tất cả đều trơ trụi. Mùa đông xứ Âu. Tuyết trắng muôn nơi, che lấp những cọng cỏ xanh ngả mình ôm mặt đất. Đâu đó, chìm dưới giá buốt tinh khôi một chiếc nhẫn ngọc đỏ ai đánh rơi trong cuối thu vội vã... Và khi tuyết tan… khi những chùm hoa đá trên mặt kính của các cửa sổ nhũn mình chảy thành nước… Khi những bông hoa tuyết năm cánh nhỏ xíu không còn lấp lánh nữa… Khi lòng đất hà hơi ấm, dịu dàng nâng từng nhánh hoa xuyên tuyết trắng muốt rung rinh đón gió. Khi ấy chiếc nhẫn sẽ hiện ra… như trong cổ tích.
Tôi bước giữa mênh mang tĩnh lặng của một chiều đông. Sương lửng lơ như mây sà thấp từng đám lững thững trên mặt hồ đóng băng, la đà quanh những bóng người đi dạo. Một ngôi chùa vàng son óng ánh ẩn mình cuối tầm mắt. Ngoạn mục. Tôi bước giữa huyền diệu âm thầm của một cõi thực hư. Tôi bước vào sương thì sương hóa vô hình. Tôi xòe tay cho sương chạm bốn bề. Những hình ảnh ảo mờ ngấm vào da, những âm thanh trầm bổng, gần xa. Sương kể chuyện, sự tích một bài thơ tình...
Xửa xưa, gần một nửa thế kỷ về trước, có một gia đình đông con, sinh sống ở miền quê lúa. Họ nghèo như phần lớn những người dân ngày ấy. Người con trai cả đẹp và chăm chỉ. Đôi mắt anh to, hàng mi rợp như những vệt lượn cong của núi đồi. Đôi lông mày đậm nét vẽ ngang như áng mây
dồn lại cuối trời. Mái tóc dầy đen bóng như mặt nước hồ những đêm trăng tỏ. Vầng trán thanh tao, sáng như một tia nắng mai. Miệng rộng cười tươi, đôi môi đầy rõ nét như hình cánh chim cong. Khi anh vừa tròn mười bảy, cha có suất đi tây liền chọn anh.
Tạm biệt gia đình, dứt tình cô người yêu bằng bức thư ngắn gọn nhờ người đưa tay, anh ra đi. Sau mấy năm lao động ở nước ngoài anh trở về dạt dào sức trẻ. Một vẻ đẹp mới mẻ, có phần choáng ngợp hơn xưa. Không ít các cô gái trẻ măng „đổ“ ào ào khi anh buông lời trăng gió. Nông nổi, khát thèm. Anh cũng quên luôn cô gái, người anh đã „yêu tạm“ mấy năm ở nước ngoài. Một chiều thứ bảy anh phóng chiếc xe máy êm ru mới mua đến thăm cô bạn học phổ thông. Cô là hoa khôi trong trường. Hầu như bạn trai nào cũng từng ngắm trộm, mơ thầm. Cô ấy chưa thuộc về ai. Họ đi chơi với nhau, thăm các bạn chung. Họ đi học tiếng Anh với nhau. Họ đến những quán cà phê vườn mượt lá cây xanh. Họ đèo nhau bằng xe đạp dọc con đường phố nhỏ. Hoa sứ dường như đã hết thời nông nổi, dịu dàng say đắm tỏa hương. Màn đêm êm ả, mỏng như một tấm khăn voan choàng nhẹ lên bờ vai, chạm vào mi mắt. Đèn điện mờ chỉ đủ để in bóng hai người bên nhau. Họ ra ngoại ô, tình tự bên dòng kênh lóng lánh ánh trăng non. Cơn gió hè dập dềnh lướt qua những ngọn lúa xanh mướt…
- Có phải sương biết đượm hương
có phải gió biết nhặt sương
để tóc mềm... em thơm ngát?
Anh chạm khẽ bàn tay vào gò má, có lẽ đã ửng đỏ của cô gái. Ánh mắt anh chìm trong nhung lụa xuyến xao của đôi mắt, có lẽ đã rớm lệ vì rung động của cô gái.
- Ai đã từng yêu
ai đã từng nông nổi
ai đã từng chua xót chia tay
ai đã một thời theo anh đắm say?
Họ bỏ qua quá khứ. Họ chỉ còn biết hiện tại, nơi cánh đồng lúa ngăn ngắt gọi mời. Nơi mặt trăng non mờ dần trong nắng sớm đợi ngày dâng tha thiết. Nơi dòng sông quê rì rầm con sóng vỗ bờ đê. Nơi yêu thương gặp nhau, trái tim cùng nhịp đập: „chúng mình là của nhau“.
Phút giao mùa, thu nhè nhẹ xen bước vào hè khao khát nắng. Lúa trỗ bông mùi sữa ngọt thanh từ sâu lòng đất mẹ. Ngọn gió vẫn tung tăng lượm hương trời. Sương vẫn đọng giọt soi một ngày náo nức buồn vui. Phố xá xôn xao. Trẻ tụ trường mừng rỡ. Những cánh hoa sứ rụng đã khô cong trên nền cỏ dại. Lá sứ thẫm xanh duỗi mình viên mãn sau một mùa hè rực rỡ sắc hương. Những quán cà phê vườn thấp thoáng muôn nhành hoa sữa trắng đục, thao thiết dậy mùi thơm.
Một tối tròn trăng cha mẹ anh mang lễ tới nhà cô gái dạm ngõ , xin phép cho „hai cháu tìm hiểu nhau“. Lũy tre lâu năm đầu nhà làm chứng cho những thủ tục cổ truyền trân trọng ấy.
Họ đưa nhau đi dự đám cưới bạn bè. Có đôi.
Thế rồi, chuyện xảy ra. Mẹ anh tỏ ý tiếc cô người yêu cũ của anh thời ở nước ngoài và không ủng hộ ý định ở riêng của anh và cô. Bố mẹ cô gái phật lòng khi nghe những lời nói ấy.
Cô gái buồn rầu chia tay anh. Khóc. Anh muốn cầu khẩn mẹ đến nhà cô gái nói chuyện. Bao lần gọi „Mẹ!“ rồi anh bật khóc, không nói được nên lời. Tối ấy trăng vẫn sáng vằng vặc. Anh đạp xe đến nhà cô gái, chẳng dám vào thăm. Lòng dạ cồn cào, ôi sao nhớ đôi mắt nhung lụa ấy. Ôi sao nhớ vòng tay ôm, hơi thở phả nhẹ bờ vai. Cồn cào. Tiếng cười nói trong nhà cô gái vẳng ra to nhỏ. Chao! Họ không buồn như mình? Đắng cay, nước mắt giàn giụa, anh quay xe, đạp lang thang trong phố. Hoa sữa vẫn bền bỉ tỏa hương, sao vô tình đến vậy? Anh đâu biết rằng, cô ấy cũng buồn lắm thay. Gia đình cô tìm cách động viên nhau bằng cách chuyện trò vui vui têu tếu.
Hai người vẫn đến lớp học tiếng Anh, vẫn ngồi cạnh nhau. Họ tìm cách coi nhau như bạn học thủa xưa, như quá khứ vừa vẽ một đường cong ngớ ngẩn mà thôi. Giấu sự đau khổ có lần anh buông lời bỗ bã đùa cợt với bạn bè. Cô gái chạnh lòng chịu không nổi, bỏ lớp ra về.
Đêm, lại một đêm vầng trăng non mờ dần trong rạng ngời ngày lên tha thiết. Cô gái không ngủ.
Mẹ cô gái cũng không. Bà thương anh và lo lắng:
„Thôi con ạ, mẹ nghĩ mãi rồi, mình bỏ nó nhỡ nó đau buồn tự tử thì mình cũng sẽ ân hận suốt đời, sống dằn vặt lắm, thôi về với nó con ạ“
Đúng sáng hôm sau anh rủ cô gái đến nhà bạn để chia tay ai đó đi xa. Bởi vẫn là bạn nhau. Bởi vẫn tôn trọng nhau. Bởi mẹ mới nói „thôi con ạ…“, cô gái nhận lời, trong thâm tâm cũng „nhận lời“ nối lại mối tình đứt đoạn ấy. Anh đưa cô đến gặp các bạn anh, toàn bạn trai, những người cùng đi nước ngoài với anh. Ai cũng cư xử rất „tây“ tự nhiên, thoải mái. Cô gái chợt thấy mình được bao bọc trong sự tin cậy thân mật. Họ ôm nhau. Họ nằm cạnh nhau trong phòng khách. Các bạn của anh chuyện trò rôm rả nhưng không ai làm phiền họ. Anh nói những gì với cô? Ánh mắt anh lại thẳm sâu trong đôi mắt nhung lụa là ấy, ươn ướt xuyến xao, ươn ướt nghẹn ngào. Họ trở lại với nhau. Họ nối tiếp mối tình thơm hoa sữa ấy.
Một tối vằng vặc trăng sao, cha mẹ anh lại mang lễ đến nhà cô gái, hỏi dạm cô lần thứ hai. Mẹ anh nói với mẹ cô „Xin bà cho chúng nó về với nhau, thằng bé nhà tôi cứ khóc suốt“.
Họ tìm mua nhà riêng và rất ưng căn nhà với chiếc vườn xinh vuông vắn. Họ đưa nhau đi xem ngày cưới.
Thế rồi chuyện lại xảy ra.
Anh không có tiền để mua nhà nữa. Tiền lao động ở nước ngoài gia đình anh cần cho việc khác. Anh chỉ còn cái xe máy mới mua đó thôi. Không nghề nghiệp. Không bằng cấp và cô gái không chịu về nhà bố mẹ anh ở nữa.
Một tối trăng sáng mênh mông. Cánh đồng đã hết mùa gặt, đất trải mình, vương vãi rạ khô thơm nồng. Lũy tre đầu cổng xẫm mình nghiêng trong gió. Anh đến thăm cô. Anh tạm biệt cô, bởi anh có ý định sẽ đi thành phố khác tìm việc. Đó là lời chia tay dịu ngọt và quen thuộc mà ai cũng hiểu. „Anh đi đi!“ Anh đi. Bỏ lại sau lưng cô gái vật vã thốt lên với dì, người vừa xem hết phim từ trên lầu đi xuống: „Anh ấy bỏ cháu rồi dì ơi!“
Cô gái thất vọng nhưng can đảm và bình tĩnh. Khi buồn trời đất cũng lặng yên chìm xuống. Mọi người như những bóng hình chuyển động trong một cõi mơ hồ. Bản thân cô cũng mơ hồ. Bởi trái tim là cốt lõi, là tụ điểm của hồi sinh, là nguồn năng lượng, là tia nắng tặng ban sự sống cho muôn loài… khi buồn quá tải nó sẽ không thức nữa. Có thể nó đã rụng rời, có thể nó đã sứt mẻ, có thể nó đã loang màu máu đỏ đen, có thể nó đã căng phồng nhức nhối hay co nhỏ khô tàn… không biết, không cảm. Cô chỉ thấy mình rỗng không, mất mát. Ồ mất mát không phải là hư ảo. Mất thật mà. Người trai ấy, gắn bó nhường ấy, nay phụ rồi, nay đổi thay. Nông nổi. Cô nông nổi như những người con gái đã từng được gọi là „người yêu“ của anh.
Còn anh? Cuồng điên, bức bối, xấu hổ, đau lòng… Đôi mắt nhung lụa là ấy… khóc nhiều lắm vì anh? Anh thấy mình mỏng tang, mỏng như màu nắng yếu ớt cuối đông. „Anh đi đi“, tiếng cô còn vang trong óc. Anh quyết định và nhờ một người thân của cô chuyển lời „Anh đã bán xe để lấy vốn mua nhà cho hai đứa, anh ở lại đây“.
Mấy ngày sau vẫn không có tin tức gì của cô. Vô vọng! Buồn, khổ. Trời xám mây mưa. Hoa sữa rụng, hương tàn, bám bụi đường ỉu xìu trôi góc phố. Anh đốt thuốc lá hít vào lồng ngực nhói đau. Phả khói xám vào mây mưa đường phố. Hồn bám bụi đời ỉu xìu dạt trôi hoang hoải.
Cô gái lặng thinh, buồn khổ. Bụi tre đầu cổng quằn quại trong luồng gió lập đông, rạp mình nặng trĩu cõng mây đen, lá nhọn chảy từng giọt mưa như máu chích đầu ngón tay còn sót lại.
Anh không biết rằng tin nhắn ấy lâu thật lâu về sau mới tới tai cô gái. Lâu thật lâu về sau cô mới biết lòng anh cũng đổ sóng dạt dào, cũng chờ, cũng đợi, cũng hy vọng mong manh. Dù tin có đến sớm cô cũng không quay lại với anh, nhưng niềm đau sẽ vơi đi sớm hơn trong trái tim tổn thương của cô ấy. Khi ấy mùa xuân đã qua. Mùa hè cũng đã qua. Cánh đồng đã thay mùa đổi vụ mấy vòng quay. Hoa sữa lại đâm hương lao xao gọi trẻ đến trường. Thu tháng chín thả mình trong bay bay tà áo. Thu ướm bàn chân trong nước hồ trong suốt thẳm xanh. Thu la đà phiêu du trong làn sương chiều vô định. Thu nở hoa trăng tròn bát ngát giữa từng không. Thu chín rục trong quả hồng đỏ mọng. Thu da diết ngọt chua trong trái bưởi trĩu cành. Mùa thu là mùa cưới ở bao làng quê miền bắc. Ngọn gió lả lơi lùa khung cửa, tò mò chạy vòng quanh chiếc màn tuyn trắng muốt, ngó nghiêng. Những chiếc gối đôi thêu hình chim bồ câu nổi bật trên nền chiếu cói in hoa đỏ. Pháo đón dâu rắc đầy ngõ nhỏ. Hoa lay-ơn trắng trinh nguyên trao nhau trong thẹn thùng má phấn, môi son. Tóc ai đen thơm nồng nàn lá sả, kết bím gọn gàng, mềm mại nép mình trên áo trắng. Chiếc nón thêu hoa, quai đỏ thắm, e ấp nàng dâu nghiêng nhẹ mái đầu. Đôi mắt ai long lanh hạnh phúc như đựng cả trời thu. Mùa thu cũng là mùa của nhớ nhung, mùa của sương sa trong chiều u tối, mùa của lẻ bạn, đơn côi đi dự đám cưới người.
Tháng chín mùa thu ấy cô gái tạm biệt quê hương, rời xa đất tổ. Cô ấy đi đến xứ âu, ngay cạnh nơi anh đã từng sống. Ngàn dặm xa. Cách biển. Cách trời. Vầng trăng xứ lạnh nhạt nhòe trong ánh điện. Nơi ấy không có lũy tre xanh làm chứng. Nơi ấy có những mối tình „tạm“ như anh đã từng có.
Cồn cào. Ôi nỗi nhớ. Cồn cào. Ôi nuối tiếc, khổ đau. Tiền bán xe anh chi trả thủ tục quay trở lại xứ âu, chỉ sau cô mấy tháng. Thế là một vòng quay, tay trắng bàn tay. Nhưng hy vọng thì lớn vô cùng.
Khoảng cách biển trời rút lại chỉ còn mấy trăm cây số. Mỗi lần nhìn biển số xe của nước bạn, nơi cô đang ở, là anh lại đau đáu hy vọng được gặp cô. Anh viết thư hỏi thăm. Cô trả lời. Vui vui anh nhìn nét chữ mềm mại rất đẹp của cô viết tên mình trên phong bì. Vui vui anh mở thư. Một tấm ảnh. Cô đứng bên một người con trai tây chỉ mười mấy tuổi, tay ôm bờ vai. Sốc. Anh viết thư về xui bố mẹ cô. Còn cô, anh viết những gì cho cô? Điều quan trọng nhất thì anh đã không viết.
Mấy tháng sau cô ấy vượt biên sang nước anh ở. Một vòng quay? Kỳ lạ. Nhưng họ không gặp nhau. Cô ấy đi nơi khác.
Thế rồi chuyện đã xảy ra. Cô ấy sống với một người con trai, ở miền nam. Anh ở miền bắc. Ba năm trôi qua. Thư từ thưa thớt. Năm thứ tư cô gửi thư báo tin cô lại độc thân và đồng thời mẹ cô sang thăm, cô mời anh tới chơi. Đúng vào dịp ấy anh đi làm việc ở nước ngoài. Bạn ở nhà mở thư đọc mà không báo tin cho anh. Chao ôi! Khi anh đọc thư thì mọi chuyện đã cũ rồi, đã rơi về quá khứ, đã tụt về sau lưng! Mẹ cô đã về nước. Cô đã chuyển nhà. Và một chuyện bình thường thôi mà sao chua xót, mà sao tức tưởi, cô đã có người yêu mới. Thế là họ vẫn không gặp nhau. Tuy chẳng cách biển cũng chẳng cách trời. Tuy chung nhau một vầng trăng lạnh nhạt nhòe xứ âu.
Hơn hai năm sau anh nhận tin cô báo tổ chức mừng sinh nhật con cô tròn tuổi, mời anh tới dự. Lần này thư đến kịp tay anh. Lần này anh tới gặp cô, gặp con của cô và gặp chồng cô. Ôi! Người con gái năm xưa, mái tóc ngả bờ vai anh bên ruộng lúa trỗ đòng, nơi vầng trăng non như hoa sữa nồng nàn níu gọi … giờ bế con trên tay, đôi mắt nhung giống mẹ. Anh rùng mình, nghe trái tim mình như vỡ ra, như chảy máu ào ạt. Không phải đâu, đó là nỗi nhớ, là mối tình của cuộc đời anh đấy. Nó đã kết đặc, chìm sâu trong mòn mỏi, oán ân, giận hờn, tủi hổ… nay trở về, rối loạn trong anh.
Bảy năm đã trôi qua. Anh thay đổi nhiều. Tự tin, cứng cáp và có vẻ „ngầu“ hơn xưa. Dáng cao dong dỏng, mặt mày sắc cạnh. Tuy nhiên đôi mắt vẫn rủ bóng hàng mi, mái tóc vẫn như mặt nước hồ trong đêm trăng huyền diệu. Con tim cô khẽ rung như tìm về nhịp đập „chúng mình là của nhau“ ngày xưa ấy.
Anh vẫn độc thân. Sau đó anh mời gia đình cô đến thăm. Anh tiếp khách chu đáo, chăm chút cô và con cô.
Đêm. Lại một đêm trong veo, không ngủ. Cơn sóng biển bắc rì rào truyền khí lạnh vào từng hạt cát ven bờ. Hạt cát đó là anh? Cô đơn, chờ đợi từng ấy năm trời… . Lỡ làng. „Anh đi đi“ – em có hay, câu ấy chưa một lần rời khỏi đầu anh? Em có hay, con tim anh chưa bao giờ khép lại? Em có biết tại sao anh đến nơi đây, nơi biển vỗ ngày đêm trăn trở, nơi hoàng hôn đỏ như lửa cháy cuối trời, nơi triền đá chơ vơ, cánh chim đen chao liệng không dừng… Nơi anh chẳng có em. Em cũng chẳng có anh. Em có hay? Hoa sứ ngày xưa đã qua thời nông nổi, hương còn nồng vị đắng trong tim anh. Và đã thật lâu rồi, đêm nay… anh bật khóc. Nức nở như khi xưa ngồi trước mẹ. Nức nở... nay còn em nữa đâu để xin mẹ đi dạm ngõ?
Sáng hôm sau, họ đứng đối diện nhau trong căn phòng nhỏ nói lời giã biệt. Ngoài phòng khách tiếng chuyện trò cười nói của chồng cô và bạn bè dội lên từng đợt. Ánh mắt anh chìm trong đôi mắt nhung lụa là của cô. Giọng anh như tiếng vọng của một dòng suối đã một mình, tự lâu lắm, chảy trong rừng sâu. Anh nói, như dòng suối kể về những gốc cây mà nó đã lượn qua:
- Biết tin em đi nước ngoài anh làm thủ tục để quay lại châu âu. Nhủ lòng nơi ấy anh sẽ gặp em, nơi ấy anh sẽ giữ em cho trọn vẹn trái tim anh, cho ngưng nỗi buồn em, cho hương hoa ngọt ngào lại thơm trên mái tóc, cho ánh trăng non lại đùa giỡn giữa dòng, cho hạnh phúc và tự do tìm về bến đậu.
Mắt anh xa vắng.
- Hôm anh đón em đến chơi nhà bạn với lý do để chia tay ai đó, thực ra anh định chia tay chính mình. Trước đó anh mua một can xăng đầy. Cô bán hàng nghi hoặc hỏi „Sao cháu mua nhiều thế?“, nhưng hôm ấy em đã trở lại với anh để rồi ta lại xa nhau.
Cô gái sững sờ. Trái tim thổn thức. Mấy vòng quay?
Nửa năm sau họ gặp nhau trên quê hương. Họ về phép. Anh vẫn độc thân. Cô gái vẫn ôm con có đôi mắt lụa là giống mẹ. Anh đến thăm gia đình cô còn nhiều hơn là ở nhà với bố mẹ. Người quen giục anh lấy vợ đi chứ, sao cứ chơi mãi vậy?!
Xuân năm ấy rét ngọt. Mưa bụi bay khắp đồng quê. Một lần họ đi xe máy thăm bạn bè cùng lớp. Chiếc áo dạ mới may của cô vương những sợi tơ mỏng vào vai áo anh. Trở lại nước ngoài anh vừa cười vừa nói trong điện thoại, rằng cho tới giờ anh vẫn không giặt áo vì tiếc những sợi ấy sẽ trôi đi.
Hạ xứ âu năm ấy dịu dàng. Nắng không gắt gao mà chỉ đủ để những cánh hoa anh đào đã rụng kín gốc cây vẫn sáng rực lên. Mưa không hối hả mà chỉ đủ để tán lá sồi chuyền hạt cho nhau, tí tách rơi về với cỏ, những sợi cỏ mơn man tắm nước trời hả hê mà không bị xối xả dập vùi. Cái nóng chỉ đủ cho đêm về mát rượi, phong phanh ngọn gió lùa khắp thành phố, miền quê. Anh đón mẹ con cô về nghỉ mát tại thành phố biển, nơi anh đang ở cùng mấy anh bạn. Họ nấu ăn, nghỉ ngơi dã ngoại cuối tuần và tụ tập hát hò: “Màu hoa phượng tím như máu con tim…“ cô gái hát hay. Anh ngồi ôm con cô trong lòng và nghe. Những âm thanh như rót mật vào da, đọng lại trìu trĩu ngọt ngào mà sao buôn buốt xót xa. Mấy ngày nữa lại xa. Giờ cũng vẫn đang xa. Bạn bè tưởng họ quay lại với nhau. Nhưng không. Anh tiễn mẹ con cô lên tàu. Tay vẫy, miệng mỉm cười, đôi mắt nhòe đỏ, bởi con tim vừa vỡ vụn, máu trào lên?
Họ không trở lại với nhau. Họ không nối lại mối tình đã đôi lần đứt đoạn. Họ đã quá bước, xa nhau.
Hơn một năm sau anh lấy vợ. Người ấy giống cô một điểm duy nhất: thích mùi thơm của hoa sứ cuối mùa. Chiếc vòng anh tặng cô năm trước tự nhiên rơi xuống nền nhà. Dây đứt, những hạt đá hồng trong trẻo tung tóe khắp nơi.
Anh ở miền bắc. Cô gái ở miền nam.
Một đêm cuối năm, đông ngự trị cả biển, cả trời. Một bài thơ ra đời, mang tên
SÓNG BIỂN BẮC
Thủa xưa sóng rất hiền
Dập dềnh con nước Việt
Một ngày xuân gió hát
Nắng rủ sóng lên trời
Kết ngàn mây chơi vơi
Chu du miền đất lạ
Một ngày hạ cháy nồng
Gió chia về muôn ngả
Nước rơi vào biển bắc
Nắng rớt mình đất nam.
Sáng nay đông chạm cửa
Biển bắc rung sóng buồn
Sáng nay thu vừa dứt
Nắng rùng mình đất nam.
Ngọn gió xưa vẫn hát
Gọi tình yêu có về?
Sương đã chụm vào nhau giăng kín một vạt chiều đông. Tôi hóa vô hình chìm trong huyền thoại. Mái chùa óng ánh lùi sâu hơn vào góc tối. Chiếc nhẫn ngọc đỏ vẫn ngủ êm đềm dưới tuyết trắng tinh khôi.
12.01.2025
Nguyễn Phương Thủy