- Trang văn
Hải Phòng và chuyến đi của nó năm 15 tuổi
Thứ ba - 04/10/2022 16:22
(Ảnh: Đặng Văn Tôn)
HẢI PHÒNG VÀ CHUYẾN ĐI CỦA NÓ NĂM 15 TUỔI
(Tác giả: Lương Duyên Thắng)
Đã lâu rồi gã không viết. Gã chán cho cái nàng Cô vít chết tiệt, chán cho cái đầu đặc như củ Đậu của gã. Chả là ngày bé gã dốt đặc cán mai, viết văn tả cảnh cứ như là dùi đục chấm mắm cua, cứ cụt ngủn khô khốc như miếng ngói vỡ. Ấy thế mà đùng một cái gã lại ham viết, viết để cho mọi người thấy gã không còn là cái mảnh ngói vỡ khô khan rêu mốc ngày nào.
Hôm qua ngồi xem TV gã thấy cảnh gia đình ba bố con làm phụ hồ đang đạp xe từ Đồng Nai về Trà Vinh đồ đạc được chằng đạp cẩn thận sau xe, chỉ là mấy cái xoong nồi, bay thợ xây, vài gói mì ăn liền.
Họ phải về quê sau thời gian dịch dã kéo dài và cũng vì nơi họ ở không còn công việc. Cái nghèo cái đói bủa vây làm họ không còn đường sống. Họ về quê, rau cháo nuôi nhau. Cô con gái gầy guộc, mặt mày đen nhẻm với nụ cười gượng gạo thật tội nghiệp. Một Mạnh Thường Quân cho họ tiền mua xe máy nhưng họ không biết đi xe, cũng không có bằng lái… cuối cùng đành bỏ xe máy mới mua lên xe Tải về quê. Mừng cho gia đình họ nhưng bất chợt Gã cũng thấy mủi lòng với hoàn cảnh hiện tại của họ. Bức tranh hiện thực của chính gã lại hiện về của hơn bốn mươi năm về trước.
…. Là Nó gầy guộc nhỏ thó một mình đạp xe hơn 70 km từ Thái Bình dọc theo đường 10, qua phà Khuể phà Quý Cao chả hề biết đường biết xá, chả hề biết sợ cứ lẽo đẽo đạp xe đi theo cột cây số bên đường vừa đi vừa hỏi đường. Nó cứ mải miết đạp cả hơn 7 tiếng đồng hồ ròng rã mới ra tới Kiến An (do có hai cái phà và không biết đường nên lâu hơn dự tính). Nó thảng thốt ngắm nhìn những ngôi nhà mái ngói của thị xã xây bên triền núi đá vôi bên đường sao thấy lạ lẫm, sang trọng lắm. Nhưng Nó cũng không dám dừng lại vì sợ lạc đường mà cũng chẳng dám ghé ăn uống gì.. vì làm gì có tiền mà ăn kia chứ. (Bố mẹ chỉ cho chút tiền dự phòng xe đạp hư hỏng dọc đường thôi mà). Nó chỉ cần một bóng cây đa bên đường, cốc nước từ trong chai nước, vài lát cơm nắm muối vừng đem theo từ nhà là ổn lắm rồi. Tới Hải Phòng Nó đi chợ Sắt, qua cầu Rào, cầu Đất về khu vườn hoa Chéo rồi tản bộ dọc bờ sông Lấp đỏ rợp trời hoa Phượng đỏ. Những con phố đông vui, người xe qua lại tấp nập. Hải phòng ngày ấy với nó thật giàu có và náo nhiệt.
Ở Hải Phòng ít ngày. Nó được ăn cá Thu, cá Chim, những đặc sản biển, tráng miệng bằng những trái cam Vinh hoặc uống trà Bát bửu của chị Nó đem về làm nó quên hết mọi mệt nhọc . Chắc bởi ở nhà nó chỉ biết canh cua, cá rô cá chép đồng muối vừng cơm nắm cơm độn chứ có biết hương vị những thứ ấy bao giờ đâu.
Ở vài ngày nơi thành phố biển, nó xin phép trở về nhà chuẩn bị cho năm học cuối cấp. Quà chị cho đem về chỉ là mấy túi cá khô, hai ba ký Cam cho bố mẹ ở nhà . Quà cho nó chỉ vài cây viết Bic, vài xấp giấy và dăm ba cuốn truyện …. như bây giờ thì chả là gì nhưng ngày ấy thì là một tài sản, là sự hãnh diện lớn với bạn bè cùng lớp.
Chặng đường về nhà thật nhanh và suôn sẻ. Cảm giác khác hẳn khi đi, bao giờ về nhà ai cũng cảm thấy nhanh hơn. Nó đạp xe một mạch qua hai cái phà, vừa đi đường vừa huýt sáo vi vu… Qua Kiến An, Thuỷ Nguyên, Vĩnh Bảo rồi cầu Nghìn là về tới đất Thái Bình. Qua thị trấn An Bài, Ngã tư Môi loáng một cái đã về tới rồi Cầu Nguyễn, cầu Dều và rồi nó đã trở về với ngôi nhà quen thuộc của Nó. Chuyến đi Hải Phòng ngày ấy thật đơn sơ mộc mạc nhưng là ký ức của chuyến đi xa đầu tiên một mình của Nó bằng xe đạp mà lại đi một mình. Đó là hè năm 1981. Hè năm sau nó đỗ vào Đại học cũng còn ra thăm Chị một vài lần nhưng không còn lần nào ra thành phố Hoa Phượng đỏ bằng xe đạp nữa. Chuyến đi ấy là dấu ấn in đậm nhất trong ký ức của Nó về những ngày xưa của một thời gian khó!
Chuyện bây giờ kể lại thật khó ai có thể tưởng tượng ra nhưng Nó biết những người cùng thời ngày đó thì cũng là chuyện thường ngày ở Xóm mà thôi.
Cảm ơn những kỷ niệm và cảm xúc của những chuyến đi ngày ấy giúp bồi đắp cho nghị lực cho tính độc lập của Nó sau này. Chuyện Nó kể, bạn có thể tin hay không tin nhưng thật ra khi thực hiện chuyến đi ấy còn 4 tháng nữa Nó mới tròn 15 tuổi !