- Trang văn
Quanh ta luôn có rất nhiều dấu chân
Thứ ba - 20/12/2022 15:12
(Ảnh: Trần Bảo Toàn)
QUANH TA LUÔN CÓ RẤT NHIỀU DẤU CHÂN
(Dương Chính Chức)
1. Sáng nay nhìn thấy báo 9 độ, đấy là Hà Nội. Thấy bảo miền núi tiếp tục lạnh sâu, sương giá vẫn tiếp tục đóng băng. Cả một vùng trắng xóa, không chim muông, không trâu bò. Lạnh quá né hết. Chỉ còn người, vài người dân, vài người du lịch.
2. Hôm nay dù lạnh như hôm qua nhưng ta thấy đỡ rét hơn là bởi vì ta đã quen cái lạnh đó từ hôm qua đến giờ. Chỉ khi tự nhìn mình trong gương, nhìn thiên hạ ngoài đường thì mới nhận ra.
Đấy, đâu phải chỉ với người đâu, đến cả với cái lạnh, ta chỉ cần bên nó chưa đầy 24 tiếng mà cũng thấy quen rồi. Ít bữa nữa, cái lạnh nó đi, kiểu gì chả nhớ. Với cái nóng, cái mát, cái mưa, cái lụt, cái làm đường, cái làm vỉa hè, cái tiếng máy khoan, máy đục, cái tắc đường, với hàng xóm đầu gấu ồn ào...cũng thế. Cứ gần vài hôm là quen. Ở với nhau lâu tí thì sẽ gọi là "sống cùng". Tất nhiên mỗi người một kiểu, một cách, một tâm thế sống cùng khác nhau, nhưng đấy, kể cả với thứ khó chịu thì vẫn sẽ thấy bớt khó chịu hơn.
3. Lâu sẽ thấy quen. Quen sẽ thấy nó hóa ra cũng bình thường, rồi nghĩ "cuộc sống mà". Có người bảo đấy là sự tự thỏa hiệp. Là gì thì tùy cảm giác từng người, có điều là mỗi người khác nhau và ta có thể nói lên để mọi người biết cảm giác của mình, nhưng không nên thấy lạ, rồi bức xúc khi thấy người khác không có cùng cảm giác, cảm xúc với mình.
Mình sống với nhiều người khác mình, kể cả khác tiệt thì lâu cũng thành quen, rồi khi vắng họ, kiểu gì ta sẽ thấy trống vắng, thậm chí là nhớ. Dù họ là ai thì cũng đều cho ta một giác ngộ, một vỡ lẽ nhất định về điều xấu, hoặc điều tốt, về điều nên làm, hoặc không nên làm. Ta trưởng thành khi sống với họ.
4. Sống cùng với điều ta thích thì quá hay rồi. Sống cùng với điều ta không thích thì rồi cũng chả sao. Duy chỉ có 2 thứ ta tuyệt nhiên không nên sống cùng để rồi lại quen với nó. Đó là cái Ác và sự Cô đơn.
Sống lâu với các Ác ta sẽ bị nó đồng hóa trong khi nhân chi sơ tính bản thiện. Điều đáng nói là sự tha hóa ấy nó gây tổn hại cho người khác.
Sống lâu với Cô đơn, ta sẽ mãi chẳng có ai bên cạnh, chẳng có ai trong lòng, cũng không ở trong lòng ai, trong khi con người sinh ra vốn là phải sống chung với ai đó.
Quanh ta luôn có rất nhiều dấu chân....