- Trang văn
Sầm Sơn
Thứ năm - 12/09/2024 11:35
(Ảnh: Kim Anh)
SẦM SƠN
(Nguyễn Linh Khiếu)
Ngày trẻ có một hè mình đi điều dưỡng ở Sầm Sơn theo chế độ cơ quan. Trong đoàn có một giáo sư già. Ông vốn làm ở Quỹ dân số Liên hiệp quốc. Khi tuổi cao mới về nước và được mời làm cố vấn khoa học cho cơ quan.
Ông là người thấp đậm da ngăm đen hiền lành ít nói. Chiều tối ông rủ mình ra thuê ghế ngồi bên mép nước ngắm biển. Đó là nơi có rất nhiều người già và trẻ em bán hàng rong. Họ bán đủ thứ. Từ quà ăn vặt đến hàng lưu niệm thủ công. Hàng họ bán giá đều rất rẻ.
Ai mang hàng đến ông cũng mua một món đồ nào đó và xếp trên bàn. Người bán hàng khác đến ông lại mua và cho một món hàng nào đó đã mua trước đó. Tối nào cũng thế ông cứ mua và cho và trầm ngâm không nói gì. Ông bảo mình muốn ăn món nào cũng được thích đồ nào cứ lấy. Nhưng mình chỉ ngồi ngắm biển và tò mò quan sát hành xử của vị giáo sư già.
Thấm thoát kỳ nghỉ mười lăm ngày sắp hết. Buổi tối cuối cùng ông vẫn mua và cho và trầm ngâm như mọi ngày. Mình hỏi tại sao làm như thế. Ông cười buồn và thở dài. Ông bảo Sầm Sơn là quê ông. Ngày nhỏ ông và mẹ vẫn đi bán hàng rong trên bãi biển này y như những người bán hàng rong bây giờ.