- KIM CHUÔNG
Thơ hai câu: May rủi
Lúc ta đi bên này đường là PHẢI Quay lại ư, phía ấy hoá TRÁI rồi Người trồng lúa nói: Cơn mưa này May Người làm muối lại than: Cơn mưa này RỦI quá. Khi mặt trời đứng giữa trời - Chính Ngọ
Điều tôi tin
Không thể tin sau bốn vầng trăng lăn qua bốn mùa thu tuổi em đã ngũ tuần không cưỡng được lời em nói sánh lên vị ngọt trái tim anh thổn thức đến bao giờ
Ta xin làm cột thu lôi
Thực tình ta đã giấu ta có cơn động đất đi qua ngực mình em làm tiếng sét vô tình “cột thu lôi” cháy tan tành, là ta Mới hay em thực “siêu” mà
Lục bát hai ta
Em làm câu LỤC bước ra Anh làm câu BÁT dò ba gầm trời Cái vung úp phải cái nồi Chả thơm kẹp giữa nắm xôi thơm lừng
Em là một nửa
Nửa phần trái đất là EM Mang tên Phái Đẹp, mang tên Hoa Hồng Nửa phần Anh, đấng ông chồng Không Anh, em giống cánh đồng bỏ hoang
Nhớ mẹ
Mẹ tôi con một ông Đồ Đất quê làng Thắng, bên bờ sông xanh Như hoa nhài vốn dịu lành Mẹ mê cửa Khổng, Sân Trình cao sang Mê cha tôi, vị giáo làng Năm 16 tuổi đã làm Thầy Nho
Ngủ quên
Không có mặt trời Trái đất ngủ quên Trong triệu năm băng giá Không có con thuyền dòng sông Ngủ quên Và tự xóa mình khi về biển cả! Không có người đi Con đường Ngủ quên Và cũng vào cây cỏ!