- NGUYỄN DIỆU LIÊN

Đêm cuối năm
Thời khắc cuối cùng của năm cũ luôn mang theo một cảm giác khó tả – vừa xao xuyến, vừa luyến tiếc, lại vừa háo hức cho một khởi đầu mới. Đó là khoảng thời gian mọi người dường như sống chậm lại, dành một chút cho riêng mình


Nhớ Cha
Cha đi xa, một sáng đông lặng lẽ, Bỏ lại đây nỗi nhớ chẳng nguôi ngoai. Dáng cha hiền in bóng giữa sớm mai, Giờ thành ký ức trong tim con mãi mãi.


Khi mẹ vào thăm cha
Trước cha nắm tay mẹ Giờ mẹ nắm tay cha Những tiếng gọi "Bà ơi!" Trong chập chờn giấc mộng. Đã qua sáu chín mùa đông Cha mẹ bên nhau, đêm dài không lạnh Bởi đôi bàn tay ủ ấm, thương về…


Bão tan
Bão tan rồi ta lại về với biển thôi em Về ngắt hoa muống tím trên mênh mang triền cát trắng về để lắng nghe con sóng hát ru mình


Hò hẹn với mùa thu
Mỗi người sẽ hò hẹn với mùa thu theo một cách riêng của mình. Hôm nay cuộc hẹn của tớ với mùa thu là đạp xe một vòng quanh Hồ Tây lộng gió và lảng bảng hơi sương.


Lạc bước heo may
Có một tháng tư thật lạ Bâng khuâng, bối rối, ngập ngừng Vấn vương lá vàng xao xác Mùa thu lạc bước chân về Nắng như rót đầy mật ngọt Cho hồn không uống mà say


Tháng ba về
Tháng ba về qua phố Dắt hương bưởi theo cùng Lung linh bông hoa nhỏ Cô gái cài tóc xinh Tháng ba về qua phố Hoa sưa níu chân người Trắng mềm như dải lụa
