- ANH VŨ
Hoa Bỉ Ngạn
Thế gian di mạn trong Tình Kiến bò đáy chén chỉ mình ấy thôi Trăm năm một cuộc vui cười Thác rồi mới thấy cuộc đời huyễn như.
Tản mạn một niềm thương
Có lẽ khi viết những dòng thơ trữ tình xót xa mang sắc điệu trào phúng rất riêng của phong vị Tú Xương, nhà thơ bên dòng sông Vị không hề nghĩ đến việc đặt tên. Thế nhưng, người đời sau bằng cảm nhận dân dã đã dùng hai tiếng "Thương vợ" không chê vào đâu được đặt tên, chuyển tải tác phẩm vào trong tâm thức mọi độc giả qua nhiều thế hệ.
Man mát ban mai
Đâu xa thế Mịt mù xa cách thế Ngửa mặt nhìn đêm tuyền mịn vô cùng Tìm một chòm sao Một le lói ánh sao Cho bớt mông lung Cho đỡ ngóng Tận Cùng…
Câu hỏi lớn trong kiếp nhân sinh vô thường
Yêu thương và trân trọng nhưng buộc phải giết những người anh em của mình phải chăng đó chính là bi kịch của chúng ta, của cái thế giới đang dần trở nên bại hoại “trong thời đại chúng ta”? Cái thời đại mạt thế vì ích kỷ cùng cực mà máu lửa, chiến tranh, mưu mô ác độc và bẩn thỉu
Hai giọt nước
Tôi và em như hai giọt nước Treo so le, hai cọng rạ, mái tranh nghèo Thấp thỏm lo âu, trận gió buốt, giữa đêm thâu Vài chấm mưa phùn, thêm vào nằng nặng
Hoa Phượng
Phượng cứ me non cho lòng không dịu nắng Màu đỏ chói lên như khoe sắc mặt trời Ôi mùa hè, mùa hè nở ai ơi! Những kỷ niệm lại trở về thao thiết
Chiều vàng thắm cánh phượng rơi
Chùm hoa phượng trĩu mưa Treo ngời ngời giọt nắng Sân trường giờ yên ắng Lãng đãng mưa mờ cây. Bài hát vang đâu đây Gợi một thời nhung nhớ Lũ học trò lớ ngớ Tranh cãi điều ngu ngơ.