- ANH VŨ
Thiên hạ đệ nhất hoa với các mỹ nhân
Trong các loài hoa tươi đẹp rực rỡ sắc màu trên thế gian, có một loài hoa mà người Phương Đông rất mê, tôn là “Vương của các loài hoa”, là “Quốc sắc thiên hương”. Đấy là Mẫu Đơn. Có nơi gọi là Mộc Thược Dược. Có rất nhiều bài thơ viết về hoa Mẫu Đơn, trong đó ấn tượng nhất là câu thơ: “Thiên hạ chân hoa độc Mẫu Đơn” – chỉ có hoa Mẫu Đơn mới xứng là thật hoa trong thiên hạ. Nhà Búp xin hân hạnh giới thiệu với các bạn loạt bài viết về hoa Mẫu Đơn - Quốc sắc thiên hương trong mắt các thi nhân của nhà văn La Vinh.
Mưa xuân
Mưa ơi, mưa ơi, Nghiêng nghiêng, rơi rơi … Thủy tinh ngàn sợi Buông từ muôn trời.. Thêm một giọt xuân Treo vàng trong nắng... Long lanh
Gọi tay mẹ về
Hơn chục năm xa quê biền biệt, Áo cơm vầy vò, Hẹn một chuyến bay, Hẹn một chuyến xe đò... Lúm cúm dành tiền, Rồi năm rồi tháng, Đói khát tuổi thơ, Đeo đẳng tháng ngày dài...
Hoa hồng tặng Mẹ
Tiệm hoa chiều vắng người Chàng kỹ sư vồi vội Mua một bó hoa hồng Nhờ bưu điện chuyển gửi. Khuất sau quầy bóng tối Một bé gái mong manh Mân mê tiền bối rối Loáng hai dòng long lanh.
Chỉ có Mẫu Đơn mới xứng là thật hoa trong thiên hạ!
Trong các loài hoa tươi đẹp rực rỡ sắc màu trên thế gian, có một loài hoa mà người Phương Đông rất mê, tôn là “Vương của các loài hoa”, là “Quốc sắc thiên hương”. Đấy là Mẫu Đơn. Có nơi gọi là Mộc Thược Dược. Có rất nhiều bài thơ viết về hoa Mẫu Đơn, trong đó ấn tượng nhất là câu thơ: “Thiên hạ chân hoa độc Mẫu Đơn” – chỉ có hoa Mẫu Đơn mới xứng là thật hoa trong thiên hạ.
Người miệt vườn
"Nhân chi sơ, tính bản Thiện" là câu mở đầu của Tam tự kinh, một cuốn sách của Trung Quốc được soạn từ đời Tống dùng để dạy cho trẻ em xưa. Câu này có nghĩa là: Con người sinh ra bản tính ban đầu vốn thiện và tốt lành, khi lớn lên, do ảnh hưởng của đời sống xã hội mà tính tình trở nên thay đổi, tính ác có thể phát sinh, do đó cần phải luôn được giáo dục, bồi dưỡng và rèn luyện thì tính thiện mới giữ được và phát triển, để tính ác không có điều kiện nảy sinh.
Gần
Bảy tỷ người, cõi nhân sinh Có ai còn giữ cho mình chút xưa? Tóc vờn, chân thả đong đưa Sóng Xuân đẩy gió, gió vừa đẩy em... Lạ lùng trong chốn bon chen Càng tốc độ, càng thấy quen, thấy gần