- HOÀNG LIÊN SƠN

Phức điệu
Trên xe bus Không đeo khẩu trang Gương mặt đẹp và buồn Như đang nặng mang sầu nhân thế Làm ưu tư một chàng nặng tình.


Bòn yêu mót thương
Bỗng giữa chúng mình bộc lộ nhiều khác biệt li ti Anh nói không sao Còn em bảo khi tụ lại chúng sẽ thành lỗ hổng Rồi buông thõng Anh văn hay thì về lại nhà mình. Từ đó trên ô chat Anh gần như độc thoại


Delete
Trên tường em là bức họa chân dung Một trung niên đẹp phi phàm như từ nhiều mẫu Em yên tâm gắn kèm ca khúc Tái sinh Kẻ ghen tuông tiềm năng bị chặn Không thể nào tiếp cận online. Mỗi ngày từ bức họa Em hạnh phúc chắt ra bao nét dáng


Gác bếp
Bình minh lên Chống chếnh rã rời vì tiếc Em thập thững bước ra và lần hồi nhớ Đây cái bàn từng đón ý trung nhân Mời nước ấm và miếng lê giòn ngọt. Rồi tới con đường


Về với em
Sớm mai anh lên đường Đêm nay mình đặt chuông báo ngủ. Anh thức giấc trong tiếng loài chim đêm em thích Vút lên, đi ngang kéo dài rồi từ từ nhỏ lại Xếp vào hành lý Hộp thuốc sợ anh quên Em nhắc luôn đặt sẵn trên bàn Trong tầm tay mắt.


Ở một nơi lạ hoắc
Lần đầu anh tới đây Chăm người ốm. Vừa qua cổng đã gặp hàng ghế đá Nơi ngày xưa cậu đón em và phỏng vấn bước đầu Âu yếm khịa rằng sẽ được ăn dao. Vào sâu hơn tới phòng phẫu thuật Nơi đồng nghiệp bảo cậu ra ngoài cho khỏi vướng chân


Khiêm tốn
Em thường kể Ngày xưa phải tán tỉnh lọc lừa Mới được chồng tuyệt diệu thế này đây. Khi anh ấy tới chơi Em vắng xa nhiều tuần Chỉ có mẹ rót cho chén nước Chắc anh ấy mắc lừa em có giá rất cao.
