- HOÀNG LIÊN SƠN

Nhầm
Có thể cơn mưa đã đổ sai giờ Hoặc mái hiên chìa ra không đúng chỗ Khi mẹ gặp bố lần đầu Có thể mẹ đã tưởng bố đam mê giàu sang Nhưng thực ra chỉ là rất kiên cường vẫy vùng trong nghịch cảnh


Ngày sinh
Trong vô lượng kiếp Gia phả mười đời bên Bùi Xá Dòng họ trăm năm tại Thanh Triều Có ngày các tổ tình cờ gặp nhau trong phiên chợ Các cụ tháng tháng cùng chăm lúa một cánh đồng Và ông bà thay chăn mà giữ ấm cho nhau


Tự răn
Có thể cần bỏ qua một tiếng kêu thương Hoặc chỉ tạm dừng để trao dăm đồng lẻ Nếu đường về còn xa Có thể cần lờ đi vài vệt bẩn trong nhà Để tâm mà sửa cái đài đã hỏng Khi bạn dành thời gian cho một điều không đáng


Nhắc
Đầu hôm ra cổng đón con Nửa đêm xách túi cha còn đi đâu? Đưa cha về nhà mình mau Ô hay đây nhãn đây cau rồi mà! Nửa cười nửa mếu mẹ la


Tôi
Tỏa sáng chỗ này Chiến thắng nơi kia Được tán dương nhỏ to rồi hết nấc Tôi không biết Đường đến đài vinh quang sẵn những cú sập hầm Tôi trong thất Nghe âm thanh hết nấc đang chìm


Lan can
Con âm thầm leo qua lan can Như trèo khỏi cũi Hữu thức là sắp được hoan hô Tựa lần đầu biết lẫy Nhưng qua bên kia Con mới thấy nó không nông choèn như đáy cũi


Xách quần đi quá một thời linh thiêng
Từ thời sinh viên, tôi nhớ nhà văn Bùi Hứa Hiệp có nói làm thơ là biến thế giới của mình thành thế giới của người khác. Hàn Mặc Tử thì viết “Người thơ phong vận như thơ ấy”. Trần Hưng, thơ và người, cơ bản cũng là một ví dụ điển hình.
