- LÊ HẢI HÀ

Tìm lại mình
Hôm nay ngồi tìm lại mình. Tưởng đã vô tình đánh mất. Riêng có nụ cười rất thật. Yêu thương gửi tặng cho đời. Nhặt trong sắc hoa muôn nơi. Dệt hồn ban mai trong trẻo


Cho một bản tình ca
Tình cờ đến với giọng ca vàng thầm thì sóng, tươi hơn màu nắng Mới như thể trong đêm tĩnh lặng Ánh sao đầu, vụt sáng lung linh


Khoảng cách
Em đi bên anh giữa mùa cây thay lá. Khoảng cách giữa chúng ta ngập tràn tĩnh lặng. Ánh mắt anh màu nắng. Em long lanh như những giọt sương. Em đi bên anh giữa óng ả mùa xuân


Vườn ban mai
Gió mềm cả ban mai Nắng trong, màu tơ bóng Lá của vườn xanh mướt cả ngày tươi…. Lặng lẽ một nụ cười Cho riêng mình tĩnh tại Tháng ngày nào như ấm lại vào đây


Tuổi mười bảy
Mười bảy tuổi, thẳm một miền ký ức…. Giọt sương nào vương trên lá mềm, non. Cây mận cho hoa xinh, trái ngọt không còn Chỉ ánh mắt vẫn tươi xanh màu lá


Hoa tím
Ôi, khóm hoa như một giấc mơ xinh. Ngọt ngào nở, dịu dàng, mềm mại. Một lần gặp như bao lần trở lại. Chẳng thể vô tình, sắc đẫm vào tim.


Nhớ mẹ
Hôm nay, con cắm bình hoa chân phương này tặng mẹ. Hoa của người hàng xóm cho con. Cũng mùa này hoa nở, tím một góc đường xao xuyến cả trời xanh, con cùng mẹ đi trên con đường ấy. Đã 9 năm trôi qua, vẫn nhớ mẹ bảo con:”khi nào hạt khô Hà xin về ươm cây. Hoa này đẹp quá”.
