- NGUYỄN HOÀNG LÂM

Đừng mong
Bạn đừng mong ai hiểu Hành trình của riêng mình Đặc biệt người nào đó Chẳng hề cùng lối mình


Hạnh phúc giản đơn
Sâu trong con ngõ nhỏ Tại xóm nghèo An Dương Cặp vợ chồng mù nọ Xây tổ ấm yêu thương... Họ cùng chung số phận Bị khiếm thị bẩm sinh


Lòng biết ơn
Lòng biết ơn giúp bạn Lớn và cởi mở hơn Mang niềm vui hạnh phúc Cũng như những nụ cười Cho đời bạn và cả Những người ở xung quanh


Tình đồng loại
Câu chuyện tôi đọc được Từ một người thợ săn Thuật lại mấy năm trước Điều khiến ông ăn năn... Lần ấy họ lên núi Săn một bầy sơn dương Với mánh khoé đen tối Dồn thú vào cùng đường


Dạy từ ấu thơ
Khi sinh con, hươu mẹ Luôn đứng, không hề nằm Từ độ cao đáng kể Hươu con rơi thương tâm! Mỗi cử chỉ âu yếm Liếm sạch máu, sạch nhau Tiếp đến mẹ "âu yếm" Bằng cú hích thật đau!


Tháng Năm đáng nhớ
Tháng 5 ơi, chưa ngời môi phượng đỏ Trời ấm dần, nắng chưa cháy làn da Chú ve non vẫn cuộn tròn dưới cỏ Vội gì đâu mà thoát xác cho già?


Rét nàng Bân
Giật mình bước ra cửa Chạm cái rét nàng Bân! Trời thương tình đôi lứa Cho thử áo một lần? Nắng lên bừng xóm ngõ Nàng Bân chẳng thấy đâu! Biết xong chưa áo đó?
