- NGUYỄN NGỌC THẠCH

Mẹ yêu!
Hôm nay ngày của Mẹ yêu! Con xin dâng Mẹ bao điều tạ ơn. Gió mưa lòng Mẹ chẳng sờn, Chịu bao gian khổ nuôi con nên người! Vì con Mẹ khổ một đời... Nhỏ lo cơm áo - lớn rồi vẫn lo! Lo con được bữa cơm no, Mẹ nhiều vất vả thân cò xác xơ...


Lời ca dâng mẹ
Ngày tri ân con tìm về bên mẹ... Chúc cho Người luôn mạnh khỏe, bình yên. Mong mẹ yêu trút bỏ hết ưu phiền, Quên khó nhọc triền miên dài vô tận...! Sinh con ra nơi đồng chua muối mặn, Suốt cuộc đời trong lận đận, long đong...


Mẹ!
Những ngày tươi thắm nụ cười Hiền hòa câu hát đâu rồi... Mẹ ơi? Không nghe tiếng Mẹ ru hời, Con say giấc ngủ như thời ấu thơ... Hình hài của Mẹ xác xơ, Tim con chua xót thẫn thờ niềm đau.


Quê hương
Đất quê mình có gừng cay vạn thuở Biển quê ta có muối mặn muôn đời... . Mẹ quê hương dịu ngọt tiếng ru hời Sâu thăm thẳm tấm lòng người Hà tĩnh...! Thả hồn thơ giữa núi non Hồng lĩnh


Vòng tay mẹ
Con lần về tìm giấc mộng ấu thơ Ngọt tiếng ầu ơ, nỗi mong chờ của Mẹ... Dõi mắt yêu thương ngắm đàn con trẻ Rạng rỡ nụ cười khi chiều nhẹ nhàng buông.


Tình ấu thơ
Biết em từ thuở lên mười ! Đầu thôn gặp gỡ, em cười… với anh. Dáng hình bé nhỏ mong manh Hồn nhiên, thơ trẻ tóc xanh rối bời... Miệng em ít nói thành lời! Nhưng hay tủm tỉm nụ cười làm duyên!


Không đề
Chúng ta hai nẻo phương trời. Chìm trong kỷ niệm của thời xa xưa Đêm dài rả rích cơn mưa! Cho lòng ướt đẫm vần thơ nghẹn ngào... Quen nhau...đã tự hôm nào?
