- NGUYỄN NGỌC THẠCH
Ký ức tháng Năm
Tháng Năm Màu trắng, màu xanh mây lủng lẳng đầu cành Chùm phượng vĩ cháy bùng như ánh lửa Ve réo rắt cung đàn bên song cửa Tà áo em bay rợp kín khoảng sân trường...
Nhớ độ xuân xưa!
Từng có những độ Xuân... Đám mây già nhìn gió trẻ bâng khuâng Hoa trắng kín bước chân, đỏ sân vườn xác pháo Lũ trẻ thơ nhuộm mùa Xuân trên áo Hớn hở khoe khoang sắc xanh đỏ tím vàng...
Con thuyền chở mùa xuân
Ta chèo chống con thuyền xưa cũ kỹ Đếm thời gian trên bến vắng mông lung Xuân trẻ trung có chịu ghé thuyền không? Hay né tránh sợ rêu phong lấm áo...
Trái ngọt mùa Xuân
Quằn quại suốt đêm Đông Tiếng nấc rừng cây và gió núi Trăng trinh nữ trùm chăn mây sám hối Vướng bận xiêm y, cây trút vội lá vàng...
Vĩnh hằng
Từ độ ấy khi trời quên đếm tuổi Trăng dẫn ta lẫm chẫm dọc đường yêu Đợi hoàng hôn gom hết nắng cuối chiều Trăng thỏ thẻ rủ ta vào tiên giới…
Mẹ....
....Mẹ...Con bất hiếu xin dập đầu tạ tội Bao tháng, bao ngày vô tình với mẹ yêu Mẹ hao gầy thân còm cõi liêu xiêu Màn mi khép đợi buổi chiều u ám...
Bóng chữ của thầy!
.....Chiếc xe đạp cũ, tấm áo sờn vai Giũ sạch heo may bám dày trang giáo án Đón gió Đông bằng nét cười thanh thản Thầy một lòng chuyền hơi ấm cho tôi....