- NGUYỄN NGỌC THẠCH
Rằm Xuân
Rằm Xuân trắng biển cà phê tiêu cay điếc mũi, hương chè lên men Rằm Xuân tím vạt tóc em đồi thông thác đổ - thân quen lạ lùng
Đắk Nông xưa và nay
Sương mù ngủ quên trên đỉnh núi ngọn gió lạc đường than thở giữa rừng cây men rượu cần ngào ngạt vị nồng cay nâng bước nhảy chập chùng bên ánh lửa
Ngày không nhau
Quên nổi không em Những ngày không nhau.... Đau quặn con tim di căn lên màng não Môi tím tái gồng mình trong tâm bão Lồng ngực râm ran nhột nhột nhớ tóc huyền...
Niềm tin của em
Đã bao lâu rồi em Đôi mắt trũng sâu chưa có lần khép cửa Ngày trực chốt kê khai tắm mình trong nắng lửa Đêm khử khuẩn khoanh vùng,hỗ trợ điểm cách ly
Ký ức tháng Năm
Tháng Năm Màu trắng, màu xanh mây lủng lẳng đầu cành Chùm phượng vĩ cháy bùng như ánh lửa Ve réo rắt cung đàn bên song cửa Tà áo em bay rợp kín khoảng sân trường...
Nhớ độ xuân xưa!
Từng có những độ Xuân... Đám mây già nhìn gió trẻ bâng khuâng Hoa trắng kín bước chân, đỏ sân vườn xác pháo Lũ trẻ thơ nhuộm mùa Xuân trên áo Hớn hở khoe khoang sắc xanh đỏ tím vàng...
Con thuyền chở mùa xuân
Ta chèo chống con thuyền xưa cũ kỹ Đếm thời gian trên bến vắng mông lung Xuân trẻ trung có chịu ghé thuyền không? Hay né tránh sợ rêu phong lấm áo...