- NGUYỄN NGỌC THẠCH

Tình ấu thơ
Biết em từ thuở lên mười ! Đầu thôn gặp gỡ, em cười… với anh. Dáng hình bé nhỏ mong manh Hồn nhiên, thơ trẻ tóc xanh rối bời... Miệng em ít nói thành lời! Nhưng hay tủm tỉm nụ cười làm duyên!


Không đề
Chúng ta hai nẻo phương trời. Chìm trong kỷ niệm của thời xa xưa Đêm dài rả rích cơn mưa! Cho lòng ướt đẫm vần thơ nghẹn ngào... Quen nhau...đã tự hôm nào?


Tìm anh
Tìm anh khắp nẻo phương trời Tìm anh...em trả một thời yêu đương, Trả luôn những sợi tơ vương Ông Tơ bà Nguyệt trót thương… Xe nhầm. Những lần ân ái âm thầm


Đò xưa
Con đò cũ còn trên bến vắng... Cô chủ đò mắt buồn, sâu thẳm! Lặng lẽ chèo… đưa khách sang sông... Câu đò đưa da diết não lòng... Hỏi người đi bao giờ trở lại Với đò xưa, bến cũ này không..?.


Mẹ ơi!
Mẹ, mẹ ơi...! hơn nửa chặng đường đời... Mà lời ru dịu ngọt thuở nằm nôi, Còn văng vẳng tiếng ầu ơi… của Mẹ. Ru giấc nồng cho con trẻ hàng đêm...! Con sinh ra khi vất vả triền miên...


Nhớ Hàn Mạc Tử
Một mai đây điều mực thước tầm thường, Sẽ xóa mờ theo dòng chảy thời gian... Nhưng người đời còn mãi cứ khóc than, Thương tiếc lắm...hồn thơ Hàn Mặc Tử! Chàng ra đi khi tuổi hồng dang dở,


Ta muốn quên đi
Ta muốn quên đi... quên đi cuộc tình Quên đi cuộc tình của thuở ngây ngô Quên đi giọt buồn ướt đẫm đêm mưa. Từ cõi hư vô... thẫn thờ quay về...! Ta muốn quên đi.. quên đi lời thề... Quên đi lời thề ngày tháng đam mê,
