- NGUYỄN NGỌC THẠCH
Tình trăng
Ta thả hồn thơ thẩn giữa vầng trăng... Đêm sóng sánh một sắc vàng huyền diệu Gió mơn man nhẹ lay hàng dương liễu, Rồi vô tình xoa dịu nỗi cô đơn...!
Hồn quê!
Tôi về đong đếm Hạ xưa, Bon chen hứng bát nắng trưa để dành. Thập thò bên lũy tre xanh Buổi nao trốn học tranh giành tiếng ve…
Bỗng dưng....
Bỗng dưng dài thế đêm ơi...! Vầng trăng khép lại nụ cười đã lâu Mà bình minh ở nơi đâu Để mưa côi cút u sầu với đêm...?
Nữ nghệ nhân
… Dẫu xa lạ cũng thân quen Chiều vô tình đưa ta đến gặp em Khi trận mưa ghé nghiêng vào mé núi Gió dập dờn xuôi ngược chốn liêu trai...
Gói nhỏ hàng trang
Tôi mang theo ngọn gió Nồng nàn thắm thiết của Tây Nguyên Đại ngàn xanh tỏa bóng mát dịu hiền Làm hành trang xuôi về miền nắng lửa...
Hơi thở Hè xưa
Anh gom góp giữa mùa Hè Lời nghẹn ngào thổn thức của tiếng ve Ánh nắng gắt gao đẫm sắc màu phượng vĩ Gom ngọn gió nồm thủ thỉ gửi về em...
Hai nửa cuộc đời
Xé đôi hai nửa cuộc đời Anh xin đổi lấy nụ cười của em! Nắng rát ngày, lạnh bỏng đêm Cằn khô ánh mắt chẳng mềm lòng anh!