- NGUYỄN NGỌC THẠCH

Hạ xưa!
Nắng hạ vàng soi nỗi nhớ trong ta, Lòng chợt thắm tựa sắc màu hoa phượng... Trời đầy sao khi màn đêm buông xuống, Cuốc lẻ bầy vất vưởng cuối đồng xa… Trời như cao… đất thì rộng bao la, Khi kỷ niệm nhạt nhòa… quay trở lại!


Hoàng hôn
Ánh nắng chiều mờ nhạt, Sót đôi chút lưng đồi. Mây hờ hững cuối trời, Gió buông lời khe khẽ... Và chân em bước nhẹ Trên thảm cỏ xanh rờn! Ta ngồi ngắm Hoàng hôn, Chìm dần sau đỉnh núi.


Lạc lối
Ta lạc lối… giữa dòng đời đưa đẩy... Đêm vô tình… run rẩy gọi tên ta! Biết tìm đâu trong vũ trụ bao la...? Một góc nhỏ yên bình cho ta sống. Biển gào thét… dội lên từng ngọn sóng,


Loài hoa mang tên em
Em mang tên của một loài hoa cỏ Vươn dậy hình hài trong bão tố, mưa sa... Tâm hồn em cũng đẹp tựa loài hoa, Bao năm tháng vẫn hiền hòa hé nở. Hương hoa em len vào trong hơi thở


Hè về
Em có nghe rộn rã những tiếng ve Và cái nắng của mùa hè đang tới..? Hàng phượng vĩ trở mình trong gió thổi Búp đỏ trên cành đang chúm chím môi xinh...!


Một nửa của riêng anh
Biển nổi sóng hay tim anh dào dạt Ru mạn thuyền trong câu hát du dương Đôi mắt em hay biển đảo mờ sương Anh mê đắm niềm vấn vương huyền diệu… Ôi, Lý Sơn giờ này anh mới hiểu


Đẹp thế... Lý Sơn ơi!
Khi bình minh vừa hé Làn gió nhẹ buông lơi... Ta rẽ sóng xa khơi Thăm Lý Sơn huyền thoại ! Để bâng khuâng thăm lại Mộ gió lính Hoàng Sa Thời gian đã trôi xa Vào bao năm thuở trước
