- NGUYỄN NGỌC THẠCH

Thu xa
Xới tung một nửa khung trời Tìm câu ánh nắng ngỏ lời gọi trưa Chắc vì ngập ngụa gió mưa Vàng phai đá nát ngọc xưa bay màu Mảnh trăng vàng úa u sầu


Ta...
Ta lại say rồi ... hình như đời là những giây say là quên hết tháng ngày bên phút nhớ có lẽ say ta quên đi duyên nợ ta quên ta… trong một cõi đi về


Lá sẽ xanh thôi
nơi ta được sinh ra đất mẹ miền Trung khô cằn sỏi đá rễ khoai lang, dĩa cà dăm bảy quả là nguồn sữa quê hương nuôi sống cuộc đời người


Nụ cười hạnh phúc
Sáng ngày lễ,sau khi cùng vợ ăn sáng xong anh nói: - Anh đi một lúc rồi về, em chờ anh nhé! - Vâng...hai má ửng hồng, cô nghĩ đến một điều gì đó thực sự lãng mạn sắp đến. Đã hơn 3h chiều vẫn biền biệt bóng anh. Ra shop hoa đầu phố, người quen mách lẻo anh mang đi mấy bó hoa tươi…


Món quà vô giá!
Mới là ngày 18 nhưng anh đã xin phép được nghỉ trước một ngày.Quanh năm lặn lội tất bật ở công trường thật ít khi anh có được thời gian ngọt ngào bên người vợ yêu dấu...


Tiễn thu
Gió Đông len lén thổi rồi Nắng hiu hắt nắng, mưa vời vợi mưa Mặt trời ngủ nướng sang trưa Thu rơi cánh lá giao mùa lặng câm


Còn chi...
Anh lại có gì rồi sao em không Hàn Mặc tử không Vũ Hoàng Chương và không thể say điên Bùi Giáng anh ngộ nhận một điều gì xán lạn say bữa nay rồi anh chốt hạ buổi… nay thôi
