- NGUYỄN PHƯƠNG THỦY
Thơ bố viết
Thơ sinh từ chốn "bực mình" Mà sao thơ biếc xanh tình thơ ơi! "Thầy đồ" quả thực ăn chơi Trẻ trung dạy toán giờ thời "sinh" thơ Để người đọc bỗng mộng mơ Hồn trong thanh khiết làm thơ mỗi ngày?
Hồi âm
Con viết bài thơ tặng mẹ cha Tình nghĩa bao la Như biển xanh không bao giờ cạn Và bài ca con vừa phổ nhạc Mộc mạc thơm mùi củi bếp năm nao. Nắng không vàng bằng trái tim mẹ trao Trời không xanh bằng lời yêu bố gửi.
Hà Nội nơi xa
Hà Nội ơi, khao khát nhớ Hồ Tây mênh mông, sương mềm hơi thở. Kem Tràng Tiền thơm ngát tuổi thơ. Ba sáu phố phường muôn màu sặc sỡ. Xe điện reo lạch cạch giữa dòng đời.
Màu xanh kỳ lạ
Ôi màu xanh kỳ lạ Xanh mượt mà Xanh khắp mọi nơi Xanh từ bình minh cho đến khi hoàng hôn lấp ló cuối trời Ngỡ xanh trốn đi đâu trong ánh chiều chập choạng Không… không… không
Thăm thầy giáo cũ
Thầy tôi tuổi ngoại tám mươi Vẫn còn nét đẹp một thời thanh xuân Nước da thầy vẫn tươi hồng Đôi tay thầy vẫn ấm nồng tình xưa Năm qua…tháng lại…bây giờ Làm sao quên được chuyến đò sang sông
Nàng tiên nhỏ
Tối ấy lung linh Một nàng tiên nhỏ Theo gió bay về, Quấn quít bên tôi. Trong suốt da thơm Đôi mắt đẹp thiên thần Nét mày cong Như một vầng trăng khuyết Môi hé tròn, Là bông hoa tuyệt tác.
Bạn tôi
Đà Lạt xanh trong màu trăng thanh khiết Cái lạnh se lòng, Sương lưu luyến bờ vai. Một mái nhà xinh, Một vườn thơm hoa trái. Bạn đón trẻ về, trong sáng thơ ngây. Mắt tròn lắm và trái tim non lắm,