- NGUYỄN PHƯƠNG THỦY

Muối mặn gừng cay
Chồng tôi nóng nẩy vậy thôi, Ai lạ không biết thế rồi chia xa. Bực mình mà chẳng nói ra, Tìm cách lẩn tránh, ấy là cũng xong


Năm mới đến thềm
Năm đã đi từng bước qua mùa Giờ phút cuối nhẹ nhàng yên tĩnh lạ Nắng giấu mình, trời khép Xanh trở lại Để xám một màu … Nhung nhớ hay sương?


Giọt nắng
Xin hãy là giọt nắng vô tư, Cháy mải miết như ngày không bao giờ tắt. Gửi sắc vàng vào mây lam núi biếc. Yêu cuộc đời, non nước trong xanh. Yêu thân mình - giọt nắng long lanh!


Chè hoa ngâu
Em thich về quê cùng cây cỏ Một mái nhà xinh ngõ thật sâu. Vườn thơm hoa Ngâu Chè xanh mẹ ướp. Nước trong lành, em rót mời anh. Mắt long lanh một bầy chim sẻ nhỏ.


Hỏi bố
Có những lúc vườn muôn sắc nở. Có những khi người hớn hở mừng vui. Bố cười gì, với ai, mà tươi thế? Để xuân hồng


Mùa Đông
Đông lặng thinh, Tinh khôi từng giọt nhỏ. Giọt yêu thương Giọt vương nỗi nhớ Giọt ngây thơ Giọt nặng nghĩa tình. Cây trĩu mình


Hỏi lòng
Mới ngày nào thu còn rơi trong nước biếc, Giờ tuyết đã về, trắng muốt bông bay. Trời đất xoay, đời cũng quay mấy ngả. Chỉ còn ta, đối diện với ta. Tự hỏi lòng, đã bước đi xa? Hay vẫn dùng dằng thương lá rụng.
