- NGUYỄN PHƯƠNG THỦY

Bạn tôi
Đà Lạt xanh trong màu trăng thanh khiết Cái lạnh se lòng, Sương lưu luyến bờ vai. Một mái nhà xinh, Một vườn thơm hoa trái. Bạn đón trẻ về, trong sáng thơ ngây. Mắt tròn lắm và trái tim non lắm,


Con đóng kịch
Mẹ ngồi đây nhớ con Hình dung con diễn kịch Làm yêu tinh phù thủy Quyền uy và dữ dằn Mẹ bỏ lỡ thời gian Đời trôi ngang cửa sổ


Hà Nội nơi xa
Hà Nội ơi, khao khát nhớ Hồ Tây mênh mông, sương mềm hơi thở. Kem Tràng Tiền thơm ngát tuổi thơ. Ba sáu phố phường muôn màu sặc sỡ. Xe điện reo lạch cạch giữa dòng đời.


Gửi độc giả Hà Đông
Áo lụa Hà đông Trong như tia nắng Và thơ nồng cháy Mượt như áng tơ. Chiều nay nhớ nhung Xuôi về nơi ấy Mây hồng đọng lại


Đọc thơ cùng với sóng
Khi cầm thơ trong tay, Chị hãy ra cầu Tình* Đọc thơ cùng với sóng Niềm vui chung mở rộng Nỗi buồn lặn đáy sông. Khi cầm thơ trong tay, Chị ghé thăm vườn hạ Ngâm thơ cùng sắc lá Ửng hồng xinh gò má


Bầu trời của tôi
Em xách bầu trời của tôi đi đâu Để nắng vàng nhung nhớ Gió ngẩn ngơ tìm bạn Mây tím sầu không bay Em xách bầu trời của tôi đi đâu Để sáng nay nghe lòng hiu quạnh Cỏ không xanh như ngày đầu gặp gỡ Giấc mơ buồn lóng lánh giọt sương đêm.


Cây bút vẽ nên thơ
Sáng tháng Sáu ngọt thơm mưa đổ Gió bồi hồi lượn quanh từng góc phố Sáng tháng Sáu nắng vàng ươm bỡ ngỡ Hoa nào thơm cho ký ức hiện về? Sáng tháng Sáu Sài Gòn, thơ thức giấc
