- NGUYỄN QUỐC HUY

Ám ảnh
Mùa Thu bỏ đi rồi em cũng không ở lại để nhớ buốt tim anh hun hút mãi lạnh lẽo Đông cằn khô Đông Đông cô độc quay về. Không ai khiến xui mà Thu vẫn bỏ đi


Thất lạc
Này vần lục bát ta trao em, e ấp nhớ thương sao em không nói. Cứ lặng im cho tim ta bối rối cho lòng ta xôn xao… Này câu đồng dao


Những giấc mơ linh cảm
Cứ đêm đêm, anh tự đánh lừa mình bằng những giấc mơ về một vương triều xa tít nơi tình yêu hóa thành quyền lực anh điều hành vương quốc bởi trái tim.


Ký ức tuổi thơ tôi: Bé làm thủy thủ
Bé thả con thuyền giấy xuống chậu nước hiên nhà thuyền trở thành tàu lớn chậu hóa nên biển xa. Thuyền nhấp nhô mặt nước như một mẩu mây trôi


Bóng
Cái bóng trên tường Đến hay bắt chước. Em đi một bước Bóng liền bám theo. Cái bóng còn trèo Tận lên trần nữa, Bóng vào bếp lửa Chẳng sợ nóng đâu


Gửi Nha Trang
“Dòng sông nhỏ của tôi!” Trái tim anh khẽ gọi Vọng về nơi xa xôi Em có nghe anh nói? Như có gì bối rối Cứ lẫn vào trong thơ Thời gian đi thật vội


Cuối thu
Em đi rồi, mùa thu qua rất vội Nắng mong manh không kịp ấm vào lòng. Mây thoáng bay chưa nhận ra ngũ sắc Đã trắng trời thương gửi những nhớ mong.
