- NGUYỄN VĂN THÔNG
Sót
Cả bầu trời đậu xuống Hồ Gươm Mặt nước lung linh những hạt cườm Sót lại bờ vui trên ghế đá Mảnh đời nhem nhuốc áo quần bươm
Qua sông Chanh
Vẫn còn đây bến đò Chanh Sẽ còn thuyền để chở mình sang sông Sẽ còn ngày hội xuống đồng Đứng xem em cấy mà lòng ngẩn ngơ Cả đời lận đận chơ vơ
Lập thu
Trời lập Thu rồi em thấy không Phù sa lắng đọng đáy sông Hồng Vạt ngô vàng rộm theo màu nắng Vẳng tiếng chim gù trong khóm bông
Chẳng
Mặt trời sao mãi chẳng buồn lên Mưa chẳng buồn rơi, cây đứng yên Mây chẳng buồn trôi, chim chẳng hót E hèm chẳng thấy ở nhà bên
Tương đối
Vẫn biết cuộc đời là ngắn ngủi mà sao ngày tháng lại lê thê càng đi càng đến càng thêm rối tìm mãi mà không thấy lối về
Uốn lưỡi 3 lần khi nói
Không cần nói hết những gì ta nghĩ Nhưng cần nghĩ kỹ những gì ta nói. Việc nói để lại hậu quả rất quan trọng, nhất định phải cẩn thận trước khi nói, nhất là nói về những gì không phải chuyên môn của mình.
Xa dần
Xa dần câu nói tiễn đưa Xa dần nụ hôn gặp gỡ Xa dần người ơi còn nhớ con đường ta đi ngày xưa Xa dần chiều đổ cơn mưa cả hai chúng mình đều ướt