
- NGUYỄN VĂN THÔNG

Chân thật và giả dối
Sự chân thật là trân quý nhất Để con người sống tốt như mơ Nhưng giả dối luôn chen chân lấn đất Nước một dòng , sông lại hai bờ Cũng có khi chân thật ngu ngơ Để giả dối tha hồ tung tẩy
Duyên
Phật dạy chúng sinh một chữ duyên Vậy nên thành bại chớ ưu phiền Nụ kia còn phải tùy duyên nữa để nở thành hoa chẳng ngẫu nhiên
Ngẫm
Tự nhủmỗi ngày đọc vài trang sách viết mấy câu thơ thưởng trà ngắm hoa …suy ngẫm Có câu lớn tuổi rồi nên sống chậm ghét yêu đói khổ sang giàu Nhưng có ngày ngồi thật là lâu
Nhân chi sơ tính bản thiện
Sinh ra ai cũng được Giời ban tính Thiện Nhưng lớn lên tính ấy đổi thay Nếu tu thân tích đức hằng ngày Sẽ trở thành Người Chân Thiện Nhẫn
Dạo chơi Bờ Hồ
Dung dăng Xuân dạo Bờ Hồ Lơ ngơ như đến Thủ đô lần đầu Ngắm nhà Thuỷ Toạ phía sau Tháp Rùa in bóng qua cầu Ngọc Sơn Vẫn còn nhiều chỗ xem hơn
Viết trong đêm khó ngủ
Pháp luật dành cho em “Lời nói cuối cùng” Em không thể nói bằng lời mà nói bằng nước mắt Nỗi đau tận đáy lòng 16 năm nén chặt Giữa pháp đình cứ thế tuôn rơi
Phân công
Việc của Giời là nắng mưa bão tố Việc của hoa là nở đẹp cho đời Việc của mây là lang thang đây đó Hoá thành mưa tưới mát muôn nơi



