- NGUYỄN VĂN THÔNG

Đạo
Ta giác ngộ để mà giải thoát vòng Tử sinh và cõi Vô minh Bến Giác đợi con thuyền Bát Nhã vượt biển Mê để khẳng định mình


Nhật Bản
Nhật Bản xếp hạng nước giầu Phải đâu là ở nhà lầu xe hơi mà là bản sắc con người làm việc, học tập không ngơi suốt ngày Từ sau Thế chiến đến nay


Trưa hè
Cưỡi mây nắng dạo trưa hè Xếp hàng phượng đứng nghe ve thổi kèn Gió tung sắc đỏ bay lên chỉ còn lại áo nàng tiên*với cành Bằng lăng tím khoảng trời xanh


Hỏi
Mỗi trang sách mà ta đọc được là mỗi khoảng trời mở lúc rạng đông là tình yêu, là niềm mong ước cho ngày mai Thế giới đại đồng


Chắt chiu
Dòng đời chẩy dài vô tận Kiếp người chỉ một khúc thôi Lãng đi mỗi giây mỗi phút Ngoảnh lại đã qua mất rồi


Nói chuyện với đồng hồ
Cứ như thế sao Mày không ngủ đồng hồ ơi, tích tắc đến bao giờ? Tao cũng thế, phập phồng nhịp thở không ngủ, vì Tao sợ những giấc mơ


Em trong thơ tôi
Trong thơ tôi có bóng hình em như mùa xuân có đào mai nở như mùa hè phượng hồng rực rỡ như mùa thu hương sữa trắng trời như mùa đông hoa cải vàng tươi
