
- NGUYỄN VĂN THÔNG

Về mái trường xưa
Ta lại gặp ta bóng phượng xưa Ôn ngày nắng gắt ôn ngày mưa Ôi bao kỷ niệm còn nguyên vẹn Mặt ấy đỏ nhừ… tớ lại thua Chẳng dám ôm nhau sợ bạn cười Dưng mà… Giời xúi mọi người ơi
Suy diễn
Ai đã trêu Ông Trời Để Ông bừng bừng đỏ Ai đã đùa Chị Gió Để Chị đi lang thang Quật đổ xóm vỡ làng Ai đã ghẹo Cô Bão Thiên nhiên như mách bảo
Chuyện cùng mây
Hỏi Mây có bận gì không cùng tôi thơ thẩn lông bông sự đời Ngày xưa... xa lắm Mây ơi Con Người sống giữa đất trời hoang sơ Không nhà lầu, chẳng ô tô
Cầu
Ánh trăng lạnh vắt ngang cửa sổ Đợi tháng Giêng mới nở thành hoa Đời người là mấy phong ba Để thương để nhớ trăng tà Nguyên Tiêu Ai cũng bảo đời nhiều sầu muộn mà sao ai cũng muốn sống lâu
Vu vơ
Lâu không về …làng có nhớ tôi không Hàng dừa ven đường có còn trĩu quả Em gái nhỏ có còn hồng đôi má Mấy thằng quỷ sứ có còn không Con sông xưa còn ôm ấp cánh đồng cho mướt mát lúa thì con gái
Đợi
Nằm dài đợi trái sung rơi Đợi hoa xuân nở đợi Giời xuống thăm Nằm dài đếm tháng đếm năm Thời gian trôi để cho tằm nhả tơ Để cho sóng kịp vỗ bờ
Yêu đi em!
Hoa nở rồi hoa tàn Trời mưa rồi lại nắng Duy tình yêu nơi em trong trắng Mãi tinh khôi vĩnh viễn muôn đời Có cánh buồm là có biển khơi Có hải âu là có ngàn cánh sóng Yêu đi em Tình yêu là khát vọng Để nhân gian tồn tại mai sau



