- TRẦN HUYỀN TÂM

Nơi yêu thương cất tiếng gọi mời
Dường như mùa đều tụ hết về đây Náo nức những cung đường dập dìu hoa trái Phượng đỏ nhành xuân níu chân hè ở lại Tím Bằng Lăng lưu mãi bước thu về. Phú Nghĩa mùa này bụi đất đỏ chân quê


Ngân lên từ cội nguồn bến mở
Cầm trên tay tập thơ “Cội” của Trương Minh Hiếu, tôi không khỏi bồi hồi xúc động. Một miền ký ức xa xôi tưởng chừng đã rơi vào quên lãng bỗng vụt sáng lên, nhắc tôi nhớ lại những ngày xưa yêu dấu, được chung lớp chung thầy với Hiếu ở Hội Văn học nghệ thuật tỉnh Thái Bình cách đây gần nửa thế kỷ.


Nụ cười hoa sen
Đẹp hơn ánh dương ban sớm Thơm ngát mặt đường, lấp lánh ánh huy Những đóa hoa sen tươi thắm diệu kỳ Theo bàn tay em toả quang rực rỡ.


Vũ điệu liên hoa
Lung linh gót hồng nhẹ lướt Xiêm áo lụa là ngà ngọc thanh tao Những vầng Sen rạng rỡ tầng cao Thánh khiết bước giữa tiếng đàn nhịp sáo.


Nắng Tháng Tư
Gặp lại mình trong màu nắng non tơ Nắng Tháng Tư dát vàng vào chân sóng Nắng thanh tân ấp hoàng hôn chín mọng Chờ đêm huyền thắp mới mỗi bình minh.


Đi biển mùa xuân
Hẹn hò đi biển tháng ba Cành trên, chi dưới, búp xa, búp gần. Véo von, xúng xính áo quần Tóc mây vén gọn, hoa chân căng đầy. Gạo còn thắp đỏ trên cây Xoan hoa đã tím rắc đầy vườn xuân.


Hạnh phúc!
Tuyết êm đềm rơi rơi Từng hạt nối nhau đi tìm hạnh phúc Từng hạt bay bay rồi tụ về mặt đất Tỏa sáng bên nhau, trong trắng, hiền hoà. Hạnh phúc cuối cùng, hạnh phúc đâu xa Là được an hoà, cùng nhau, như tuyết
