- TRƯƠNG MINH HIẾU

Chỉ là một thoáng mưa bay
Chỉ là một thoáng mưa bay Mà đằm vai áo, mà say mắt buồn Ào ào như suối về nguồn Sóng ngầm như bão cuốn luồng khơi xa Thoáng mưa tưởng là thoáng qua


Từ ô cửa nhỏ
Hành trình đến với bao la Là từ ô cửa mở ra khoảng trời Tháng năm xưa, tự bao đời Còn bên khung cửa vọng lời ta nghe Qua xuân là sẽ sang hè Quanh co trăm suối cũng về một sông


Nghe tiếng chuông chùa
Giật mình nghe tiếng chuông ngân Thì ra đêm lại một lần đi qua Lòng như gió bạt về xa Như cây trút lá, như hoa rời cành


Bóng nắng qua ngày
Bước chân theo hướng mặt trời Vội vàng chi để bóng rời phía sau Muộn phiền xin hãy thương nhau Quay lưng lại, có đớn đau với mình


Viếng mộ cha
Một chiều lắm gió, nhiều mây Đồng làng nhao nhác chim bay lạc đàn Lúa giăng cây chẳng nên hàng Hình như tay mạ lỡ làng lối chân Bóng con đổ xuống mộ phần


Gọi biển đêm
Lẽ nào biển có một tôi Như ngày xưa ấy, như đôi chúng mình Gió lên, biển vẫn lặng chìm Sóng xô mặc sóng, dập dình thuyền buông


Cà phê một mình
Một mình với một café Một rơi giọt giọt, một về dửng dưng Nhấc lên, đặt xuống ngập ngừng Lời nào vừa giữ nửa chừng lại buông Sao không chung một con đường Cho đau khỏi lạc, cho thương khỏi chờ
