- Sáng tác mới
Anh vào thiếu sinh quân Năm vừa mười sáu tuổi Cái tuổi Giáp Tuất mà “Bá Sắt” - Tên Anh gọi Gương mặt nom vời vợi Cha bảo giống chữ điền Dáng Văn quan, võ cách Dáng hiền triết dịu hiền...
Hai đêm nay mất ngủ, nó thơ thẩn nghĩ: - Ăn đủ bữa, - Uống đủ lượng, - Tập đều đặn, - Mỗi khung giờ một ngày hưu trí đều cực kì vui vẻ, hạnh phúc bên người thân....
Ba con Rận hút máu Một con Lợn nhỏ thôi Giá cứ yên như thế Thì no đủ cả đời! Đằng này ba con Rận Lại lên Quan kiện nhau Được hỏi: “Tại sao kiện?”...
Cụ Khổng Tử nói "nhân chi sơ tính bản thiện" ý là bản chất con người từ ban đầu đã là thiện. Ý là tiên thiên tính là thế, còn sau này là hậu thiên tính, trở nên xấu, ác là do môi trường sống, sự dạy dỗ, sự biến chất mà thành....
Quê em nỏ ngái ngôi chi... Nghe em anh nhé, về đi một lần! Mẹ cha căn dặn ân cần, Nhủ em phải níu bước chân anh về! Hay là nghèo đói anh chê...? Quen nơi phố thị, say mê huy hoàng,...
Rạng sáng, ngay sáng nay thôi, giấc mơ chợt đến mong manh. Trong giấc mơ, cậu trai 12-13 tuổi, mặc đồng phục, đeo khăn quàng đỏ, thả lỏng người trong không gian. Cậu ấy đang mơ. Trong giấc mơ, gọi: Mẹ ơi!...
Tháng trước, nhân lúc cả nước bàn chuyện sáp nhập tỉnh, nó viết lại vài kỉ niệm về Mẹ và Quê hương, về ngôi nhà ngói 3 gian có chiếc sân dài, rộng; về ngõ nhỏ có cây si già, rễ chìm, rễ nổi, dây tơ xõa xuống như mớ tóc dài, xoăn xù chằng chịt qua năm tháng, về giấc mơ nó gặp tai nạn ngã bật ngửa,...
Tháng 10 năm 1986, một ngày thu đẹp. Nó 21 tuổi, cao 1,6, nặng 40 ký, tóc dài qua gấu áo,tết đuôi sam cùng với hai nơ bằng vải voan to màu hồng thắm. Nó diện bộ quần áo đẹp, theo Mẹ đến trường mới. Hôm nay là ngày đầu tiên Nó đến nhận công tác ở...
Trước hết, tôi xin lỗi. Vì một người là tôi mà quá nhiều người đang phải khổ đau. Và tôi cũng cảm thấy bứt rứt vì người đã khuất có lẽ không thể yên nghỉ. Tôi thấy mình là kẻ hèn nhát. Tôi luôn chỉ biết chăm chăm giữ chặt những gì mình có. Thậm chí, tôi không tin vào những tình cảm tốt đẹp dành cho......
Xuân đang đi về điểm cuối Cỏ cây cũng đã xanh rồi Sen vàng cũng đang chờ đợi nước giãn ra là vươn thôi Hè ơi …ta sẵn sàng rồi...
À ơi nào ngủ đi thôi Năm canh sắp cạn, vành nôi sắp đầy Tay nào còn níu trong tay Hồn nào còn vướng víu say với hồn Nửa đời chưa tắt nguồn cơn Mưa tan, nắng nhạt, gối chồn, chân đau Đã phơ phếch bạc mái đầu...
Con kiến ngốc nghếch sẽ luôn tự ti thân hình nhỏ bé của mình và ước có thể chạy nhanh như hươu kia, Con kiến sáng suốt là con kiến luôn tự hào vì tự biết bám cơ thể bé nhỏ lên thân con hươu để có thể chạy được nhanh....
Để làm được việc biết rõ là bản thân mình biết và không biết gì thì thực ra không cần bản thân phải khách quan vì ta vốn không lừa được bản thân mình. Quan trọng là dũng cảm thừa nhận việc mình không biết gì. Thừa nhận thì sẽ nhận được sự hỗ trợ tận tình....
Tôi ngó nhìn đồng hồ đã hơn mười giờ mà vẫn chưa bán được gì, gian hàng của mình từ sáng vẫn trống trơn mà người ngoài phố cũng thấy vắng hơn thường lệ. Mấy hôm trước cũng có khách xong họ chỉ mua mấy thứ lặt vặt về sửa chữa như vài mét dây cái công tắc ổ cắm mà thôi và luôn kêu ca dạo này...
Những ngày mưa phùn gió bấc mang theo cái rét ngọt lùa qua từng ngõ nhỏ, len lỏi vào từng kẽ áo, khiến lòng người không khỏi se sắt. Trời xám xịt, mưa bụi giăng giăng như một lớp màn mỏng phủ lên phố phường, khiến mọi thứ trở nên mơ hồ, bảng lảng....
Tự do làm những cánh chim Bay trong gió lộng, vươn tìm trời cao Lướt cùng với những trăng sao Trời xanh mây trắng lượn chao vẫy vùng Mênh mông biển rộng vô cùng...
Trong túp lều ven biển Có hai vợ chồng già Chồng làm nghề đánh cá Vợ quanh quẩn coi nhà. Sau nhiều lần giăng lưới Chẳng thu hoạch được gì Trưa trật mẻ lưới cuối Có cá vàng nhỏ ri....
Những ngày này, tôi lại da diết nhớ anh cả đã đi xa hơn 7 năm, nhưng những kỷ niệm về anh vẫn luôn in đậm trong tâm trí người thân, đồng chí, đồng đội… Khi vừa vào học kỳ 2 của lớp 10 (hệ mười năm), năm 1967, chưa tròn 17 tuổi,...
Tóc cứng lung tung Che vầng trán nhỏ Mắt quầng sâu Xanh xạm dày vò. Bao gian khó người ơi Thương vời vợi. Xin trả lại đời Những lỗi lầm xưa gian dối Xin trả lại trời...
Giữa bộn bề Covid và nỗi lo đời thường, bất chợt gặp Thơ Văn của Em – Thật đúng như gặp được Minh Châu tỏa ánh sáng dịu dàng, ấm áp. Chị đã bước vào thế giới thiện lành của Thơ Văn em, để tìm lại cảm giác bình an, và bình an như thế!...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!