
- Lý luận - Phê bình

Ngôi nhà xưa trong “Giấc Mơ Con” - Đọc Nguyễn Thị Toán bằng cảm thức thời gian
Tôi thích quan niệm: “Thơ là nơi trú ẩn của những điều tưởng đã mất, là vùng đất âm thầm cất giữ linh hồn của thời gian” (Paul Éluard). Nơi ấy quả là sâu sắc khi ta hiểu rằng trong thế giới hiện đại - nơi tốc độ và thực dụng lấn áp những chiều sâu lặng lẽ của cảm xúc - thơ ca hơn bao giờ hết
Lục bát Trương Minh Hiếu: Thảnh thơi dạo khúc tâm an ru mình
Tôi đọc “Ru mình” của Trương Minh Hiếu trong một ngày người Hà Nội thêm một lần chứng kiến sự “trở mặt” nhanh như chớp của thời tiết. Đang là tháng 7. Trời xanh trong và nắng đẹp như mơ. Bỗng chốc mây đen kéo đến giăng kín mọi ngả.
"Đi qua mỗi ngày tôi": nét mới trong thơ Trương Minh Hiếu
Tập thơ “Đi qua mỗi ngày tôi” là tập thơ thứ hai của tác giả nhà Búp: Trương Minh Hiếu. Tập thơ là sự tiếp nối mạch nguồn cảm xúc thơ ca trong anh, đồng thời là sự bứt phá, trưởng thành hơn trong thi pháp nghệ thuật cũng như ngôn ngữ văn chương.
Dòng cảm thức tình quê sâu lắng
Đọc 59 bài thơ của Trương Minh Hiếu trong tập “Đi qua mỗi ngày tôi”, tập thơ còn “nóng” sắc độ mùa hè 2025, sẽ không khó để tìm thấy một dòng chảy lúc thầm lặng, khi mạnh mẽ cồn cào xuyên suốt trình tập; đó là cảm thức tình quê ngân lên trong trái tim người viết. Nói vậy, bởi những bài thơ của vỉa đề tài chiếm một trọng số khá lớn,
Câu lục bát mê tỉnh, vui buồn theo cầu dải lụa
“Ru mình” là tập thơ thứ ba của tác giả Trương Minh Hiếu. Đọc cả tập thơ sẽ thấy đây là cuộc đối thoại nội tâm vang lên day dứt, trăn trở của nhà thơ ở nhiều không gian, thời gian. Anh như bới tìm những quá vãng, như cố níu kéo lại chúng bằng trái tim đa cảm của mình:
Lục bát "Ru mình" một nguồn chảy lặng xanh da diết
Với “Trương Minh Hiếu và Thơ”. Với chặng đường dài trong công cuộc lao động sáng tạo nghệ thuật, tôi có niềm vui và có duyên với chàng trai thông minh, trẻ đẹp, giàu phẩm chất thi sĩ này, từ khi anh đang là “môn sinh” trong Lớp Đào tạo, Bồi dưỡng “Các nhà văn nhí” của Hội VHNT - Thái Bình, những năm 1976 - 1990 của thế kỷ trước.
Vỉa hè ngẫu sự
Có một nhà thơ anh nổi tiếng, khi còn sống kể rồi thở dài: - Thơ anh hay như thế ! Bao giải thưởng, bao nhà phê bình văn học ca ngợi, ấy vậy mà hôm đọc ở nhà văn hoá xóm, chỉ vài ba người vỗ tay?! Còn khi tay làm vè của xóm đọc, hàng trăm người nhiệt liệt hoan hô. Chú bảo cái sự thể ấy nó ra làm sao?



