- Lý luận - Phê bình
Viết cho một mảnh trăng chìm
Thứ tư - 07/06/2023 13:12
(Ảnh: Đại Dũng)
VIẾT CHO MỘT MẢNH TRĂNG CHÌM
Ông là người thầy đầu tiên dạy tôi cách làm thơ, thơ cần phải sử dụng nhuyễn ngôn từ, nhạc điệu, hình ảnh và phải có cảm xúc. Ông là người đã đưa tôi đến với trại viết thiếu nhi cách đây nhiều năm. Tôi nhớ bài thơ đầu tiên tôi viết ở trại sáng tác, ông sửa gần hết cả bài, đến mức tôi không dám tự tin nhận rằng bài đã đăng là do tôi viết. Bài thơ của ông mà tôi đọc và thuộc ngay, trước cả khi tôi biết ông, là bài thơ “Quê ngoại”. Bài này ông viết về quê tôi, nên những hình ảnh âm điệu thơ trong đó thực gần gũi, thực sống động và đầy cảm xúc.
Với chúng tôi, Ông là người làm thơ tình hay nhất, với những ngôn từ đi vào lòng người, là người đọc thơ hay nhất, truyền cảm nhất. Khi ông đọc thơ, đúng là cả miệng mắt mũi chân tay đầu đều cùng đọc thơ, cùng đắm đuối vào từng lời từng lời thơ ấy.
Nhớ về Nhà Thơ Kim Chuông, chúng tôi luôn nhớ đến một chàng thi sĩ miền quê yêu đến cháy khát, chỉ vì một mái đầu hương chanh mà đùng đùng bỏ nhà đi tìm kiếm, mặc thầy bu trách móc; hay khi đớn đau thì ghen giận với cả đất trời, rồi cay đắng nhận ra mình là người mò trăng đáy nước, để cảm nhận:
Em như một mảnh trăng chìm
Cầm lên thì mất, đứng nhìn thì đau.
Có nhiều người viết về ông với những bài viết rất hay. Các bạn yêu thơ có thể tìm kiếm thơ của ông và các bài viết này trên mạng. Ở đây tôi chỉ xin chép tặng các bạn một trong những bài thơ tình rất hay của ông:
“Câu thơ tôi viết
Trời kia giá lạnh mùa đông
Nhưng trời kia vẫn còn ông trăng tròn
Cây buồn cành lá héo hon
Nhưng cây buồn cũng vẫn còn sữa tươi.
Người yêu tôi đẹp nhất đời
Người tôi yêu cũng như lời dân ca
Thế mà trời đất bao la
Thế mà chật chội, thế mà nhỏ nhoi
Thế mà chẳng đủ một nơi
Để cho em với cho tôi tự tình
Tôi nào mê bởi em xinh
Mà tôi thương cái bóng hình trong mơ
Khi tôi ngủ, cái bóng chờ
Khi tôi thức dậy mưa mờ mịt giăng...
Tôi như một sợi đàn căng
Em như âm hưởng đang nằm lắng im
Em như một mảnh trăng chìm
Cầm lên thì mất, đứng nhìn thì đau.
Tôi trách tôi buổi qua cầu
Không mang lòng hiểu sông sâu, bờ dài.
Trách em như cánh hoa nhài
Chẳng chờ tôi, vội nở ngoài bãi xa
Để giờ cầm được câu ca
Lại rơi giữa chính tay ta nâng cầm
Lòng tôi ươm một hạt mầm
Tơ non không nỡ lỗi lầm bẻ đi.
Trách ta, thôi trách làm gì
Trách đêm hôm ấy trăng đi một mình
Vườn khuya sương ướt đẫm cành
Gió bao la gió tự tình cùng cây
Đất trời hoà nhập rồi đây
Hình như sông núi đêm này cưới nhau...
Nhưng mà nào có em đâu
Câu thơ tôi viết giải sầu chiều thương.”
Mới đây nhất, khi tôi đưa tặng ông một cuốn sách về tu Phật, ông nói: Tu Phật được thì tốt, làm được điều chân thiện và bao dung được thật tốt. Nhưng nếu tớ cũng ngồi thiền định như cậu, hết cả thất tình lục dục rồi, thì tớ còn viết được thơ tình nữa hay không? Như Lam Luyến ấy, từ khi tu Phật đến giờ, cô ấy bảo không viết được thơ tình nữa.
Cái băn khoăn của ông cũng là băn khoăn của nhiều người đang sống trong cõi người hiện nay, lòng muốn trở về mà duyên nợ tình trong lục đạo luân hồi chưa trả hết....
Trần Huyền Tâm
(Tản mạn miền sương khói - NXB Hội Nhà văn 2019)